Lúc này hắn mới nhìn kỹ thân của thanh kiếm, Chu Tự phát hiện dưới chuôi kiếm một chút có mấy hàng chữ.
Bên trái ghi: Chư Thần Hoàng Hôn.
Bên phải ghi: Lê Minh Trán Phóng.
"Lê Minh Chi Kiếm?"
Chu Tự đọc tới đây thì hơi kinh ngạc.
Dường như bên trong kiếm này có một số lực lượng, hơn nữa còn rất sinh động. Nhưng có hơi lạ, khiến hắn trong lúc nhất thời không biết phải hình dung như thế nào.
Có lẽ kiếm tốt đều như thế.
Nhưng những lực lượng này vẫn luôn va chạm với công lực ngàn năm của Chu Tự. Nếu không phải là hắn không có thời gian thì cũng muốn nói chuyện đàng hoàng với chúng một chút.
Keng!
Trường kiếm vào vỏ.
Mọi thứ đều lắng lại.
Vụt!
Trường kiếm ra khỏi vỏ.
Lực lượng trong nó lại trở nên sinh động.
Xem ra thanh kiếm này có thể nhìn ra có vỏ hay không để quyết định lực lượng.
Keng!
Kiếm lại được tra vào vỏ.
Chu Tự lung lay mấy lần thì phát hiện vỏ kiếm này ôm sát thanh kiếm một cách hoàn hảo.
"Đúng là một thanh kiếm tốt, đến lúc đó gửi qua cho Lý Lạc Thư. Không biết ở giới tu chân có chuyển phát nhanh không nữa?"
Chu Tự nghĩ thầm trong lòng.
Có lẽ là có, sách Hoang Cổ Kinh Sự của hắn chính là giao bằng đường chuyển phát nhanh.
Sau khi thu thanh kiếm lại thì Chu Tự định đi vào trong xem tình hình bên trong ra sao.
Nhưng hắn chỉ vừa cất bước thì đã thấy trên mặt đất có mấy trái nho xanh.
Ai lại mang nho xanh vào đây chứ?
Chắc chắn là Nguyệt tỷ.
Nhưng cho dù Nguyệt tỷ hay bắt bẻ, nhưng chưa từng lãng phí.
Nếu như nho chua thì nàng sẽ cho người khác ăn, nếu không ai ăn thì nàng sẽ để dành lại cho hắn.
Có một người chị ruột như thế Chu Tự cũng không biết mình nên vui vẻ hay khó chịu nữa. Mặc dù đôi khi hắn cảm thấy Nguyệt tỷ rất tốt, thật là khiến lòng người hoang mang.
Chu Tự quay gót đi về phía nho xanh rồi đưa tay nhặt chúng lên. Nhưng hắn vừa chạm vào chúng thì đã có một ánh sáng nhạt xuất hiện trong nho xanh.
Sau đó thì hóa thành phù văn rồi chui vào lòng đất.
Nho xanh cũng theo đó mà hóa thành tro bụi.
Chu Tự:
"..."
Hắn lại đi tới chỗ quả nho xanh khác, tổng cộng có năm quả, đã có bốn quả hóa thành phù văn rồi chui xuống đất.
Chỉ có quả cuối cùng là hắn cầm lên được.
"Những thứ ban nãy là phù văn trận pháp, chỉ có đại sư trận pháp mới có thể làm được tới mức này mà thôi. Đạo hữu phải cẩn thận một chút, trận pháp này đã dung nhập vào trong thành, người tạo ra nó rất có thể đang muốn đoạt được quyền chủ động của tòa thành."
Đúng là trong lòng Hầu Trầm có chút lo lắng, nhìn thoáng qua thì những phù văn của trận pháp này như bị thiếu khuyết uy lực nhưng chúng lại vô cùng xảo diệu.
Người bình thường không thể nào khắc họa được phù văn trận pháp lên quả nho một cách khéo léo và xảo diệu như thế được, hơn nữa còn là khắc vào bên trong quả nho.
Cuối cùng thì thu nạp lực lượng của tòa thành này, dung nhập vào thành.
Đại Địa Thần Khuyển muốn quan sát trên mặt đất nhưng không phát hiện được gì cả, sau khi phù văn trận pháp dung nhập vào lòng đất thì chẳng khác gì là biến mất cả.
Chu Tự cũng không để tâm lời nhắc nhở này lắm, đây là trận pháp của Nguyệt tỷ cũng chứng minh cho việc mấy người Nguyệt tỷ vẫn không gặp phải nguy hiểm gì lớn.
Dù sao vẫn còn thời gian để lại hậu chiêu mà.
Nhưng tại sao lại rơi ở đây chứ?
Chu Tự đứng dậy nhìn về phía bích họa, bích họa này không tầm thường, có khi nào sẽ có những thứ kỳ quái không?
Hắn đấm nhẹ vào bích họa, cảm thấy bích họa này rất cứng rắn, dường như không thể đánh tan được.
"Thôi được rồi, vẫn nên đường đường chính chính vào thành vậy."
Chu Tự nghĩ đến đây thì cất bước đi vào trong thành, chỉ là lúc bước qua cổng hắn cảm thấy như có ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình.
Hắn quay đầu lại nhìn tín đồ đang đóng cửa kia, hắn vừa mới nhìn sang thì tín đồ đóng cửa đã sợ hãi mà quay người ngồi xổm trong góc.
Chu Tự nhìn quả nho xanh trong tay, hình như ban nãy đối phương đang nhìn cái này.
"Ngươi muốn cái này à?"
Hắn hỏi tín đồ đóng cửa.
Lúc này tín đồ đóng cửa lén lút liếc một cái, cuối cùng gật đầu thật khẽ.
Chu Tự cảm thấy đồ ăn đã rơi xuống đất mà cho người khác ăn thì không hay cho lắm.
Nhưng vẫn đi tới bên cạnh tín đồ đóng cửa kia rồi đặt nho xanh xuống đất.
"Vừa...vừa rồi có hai người bị...bị bắt. Đi...đi vào trong sẽ niêm phong, sẽ...sẽ có rất nhiều thực vật."
Tín đồ đóng cửa ngồi xổm trong góc tường nói với giọng yếu ớt.
Chu Tự nghe vậy thì hơi bất ngờ, hắn hỏi:
"Là người làm rơi quả nho này ư?"
Đối phương không trả lời, giống như bị điếc.
Chu Tự không nhận được đáp án nhưng cũng chẳng thèm để ý, Nguyệt tỷ vẫn còn hậu chiêu, có lẽ là không có vấn đề gì lớn.
Hắn đi vào trong.
Nhưng vừa rồi tín đồ đóng cửa nói rằng đi vào sẽ niêm phong, chỗ nào niêm phong cơ?
Tòa thành này ư?
Thực vật là chỉ cái gì?