Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 196: Cứng Rắn Hơn




Vì lần trước không có thu hoạch gì khi đến Thanh Thành, lần này Huyết Tuyết Liên lại được gọi tới nơi này.

Lần này là xông xáo vào bí cảnh, xem tình huống đại khái ở đây.

Vì lúc trước chuyện Thánh Tử để lại cho nàng một bóng ma tâm lý, nên lần này nàng vẫn luôn núp ở phía sau.

Đồng hành còn có vài Ma Tu, đều là người mệnh khổ lần trước.

Cũng may chỉ là tới tìm hiểu tình hình.

Đáng tiếc tìm hiểu tình hình thôi cũng có lúc nguy hiểm nó không chừa mình ra.

Xác khô tìm được họ nên họ chỉ có thể tiến về bên kia cầu.

"Rốt cuộc đây là chỗ nào? Nơi này rõ ràng không phải chỗ mà đám người yếu như chúng ta có thể tiến vào. Không biết các tiền bối ở tông môn làm sao, bản thân tò mò lại không dám tới."

Mai Sa của tông Huyết Khấp tức giận nói.

Lúc này bọn hắn vẫn đang bị đuổi giết.

Chỉ có thể thỉnh thoảng phản kích một chút.

Ầm!

Trên mặt đất đột nhiên mọc ra dây leo.

Lần này họ giống như đã rét vì tuyết lại còn lạnh vì sương.

"Dốc hết sức tránh đi, mau thoát về bên này, ra ngoài rồi nói sau."

Huyết Hồng Liên vội nói.

Chỉ có thể làm vậy thôi.

Có điều khi bọn hắn thấy được thành, bị sức mạnh của thành bao trùm, không ai biết bên trong có gì, nhưng bên kia nhiều xác khô lắm, không thì tránh được đã tránh rồi.

Có lẽ không có khó khăn như ở bên ngoài.

"Haiz, nếu không có Thánh Tử Ma Đạo thì chúng ta cũng không trở nên thảm hại như vậy."

"Đừng nói nữa, trước trốn đi đã, nếu không là không thể quay về được đâu."

...

Ầm!

Ầm!

Thu Thiển không ngừng tránh né, cũng tấn công không ngừng. Cuối cùng nàng cũng tìm được cơ hội, sau đó cô nhảy tới cành cây trước mặt, trực tiếp dùng kiếm linh đâm vào cổ đối phương.

Xẹt!

Kiếm linh xuyên thấu vào cổ của cô gái, lúc này có vết máu xanh lá cây chảy ra, nhưng máu cũng nhanh chóng ngừng chảy.

Thu Thiển vốn định rời đi, nhưng không thể nào rút được kiếm ra.

Vụt!

Cành cây lại quét ngang qua, Thu Thiển không thể không từ bỏ kiếm linh.

Vù!

Cô rơi trên đất, chung quanh có phi đao lơ lửng trong không trung, có thể tấn công bất cứ lúc nào.

Cô gái nửa người nửa cây dùng cành cây rút kiếm ra, nhìn Thu Thiển nói:

"Ban đầu muốn dịu dàng khuyên ngươi làm người tốt, bây giờ ta quyết định sẽ cứng rắn hơn một chút."

Lời vừa dứt, phần rễ dưới chân của cô gái nửa người nửa cây bắt đầu đâm vào bùn đất, như kết nối với cái gì đó.

Sau đó dây leo xuất hiện dưới chân nàng ta, rồi tới cơ thể.

Lúc này, chung quanh cành cây xuất hiện biến hóa, sức mạnh trên đó càng thêm mạnh mẽ, thậm chí có thể thi pháp.

Vù!

Tất cả cành cây cùng nhau tuôn về phía Thu Thiển.

Ầm!

Thu Thiển bắt đầu tránh né, hồng lăng tuôn ra, giúp nàng ngăn cản. Có điều cành cây của đối phương càng mạnh thêm.

Bỗng có chút không phòng ngự được.

Phựt!

Một cành cây đâm vào vai nàng.

Máu tươi bắt đầu nhỏ xuống.

Thu Thiển dùng tay hóa lưỡi dao chặt đứt cành cây, lập tức lui lại tránh một cành cây khác.

Cành cây không hề dừng lại, vẫn tiếp tục tấn công không ngừng.

Soạt!

Đùi bị cành cây xẹt qua, vết thương bắt đầu xuất hiện, máu tươi bắt đầu rỉ ra.

Vù!

Cánh tay cũng không né kịp mà bị rạch ra một vết rách.

Thấy vết thương trên người, Thu Thiển cũng không lộ ra vẻ bối rối, lúc này nhất định phải giữ vững tỉnh táo, sau đó nghĩ cách ứng phó.

Hoặc tiếp tục kéo dài thời gian, thời gian đủ dài, đủ cho Nguyệt tỷ chuẩn bị.

Chỉ cần không lạc đường quá lâu là được.

Như vậy nàng còn có cách gì để kéo dài thời gian đây?

Hoặc là chuyển bại thành thắng?

“Ôi trời, chảy máu rồi.”

Thụ nữ nhìn Thu Thiển rồi chỉ vào Thần Tứ Quả Thụ:

“Ngươi xem, quả của ta đang chín dần, máu của ngươi đang nhỏ từng chút vào Quả Thụ. Ta đã nói mà, băm nhỏ ngươi làm phân bón chắc chắn là điều đúng đắn. Ngươi cứ coi như giúp người làm niềm vui đi.”

Thu Thiển đặt tay lên chỗ vết thương trên bả vai, bắt đầu thể hiện sức mạnh, vết thương dần dần khép lại. Nàng không tấn công nữa, bây giờ nàng không phải là đối thủ của đối phương. Nếu đối phương đã lên tiếng, tất nhiên nàng sẵn lòng làm vậy.

“Làm người tốt thì phải do mình tự nguyện, chứ không phải người khác áp đặt. Áp đặt người ta gọi là trói buộc đạo đức.”

Thu Thiển nhìn đối phương nói.

Bả vai đau nhức khiến nàng cảm thấy hơi tiếc bộ quần áo bị rách. Nàng nghĩ thầm Chu Tự lại phải cho mình tiền mua quần áo mới rồi, đúng là bại gia chi nữ...à, vợ chưa cưới.

“Đạo đức bị trói buộc cũng là đạo đức.”

Thụ nữ nhìn Thu Thiển nói.

“Việc mình không muốn thì đừng áp đặt lên người khác.”

Thu Thiển nói.

“Nhưng áp đặt cho ngươi thì ta mới vui vẻ, ngươi cũng được làm người tốt, vẹn cả đôi đường.”

Thụ nữ nhìn chằm chằm cái chân của Thu Thiển. Lúc này chân của Thu Thiển không còn chảy máu khiến nàng khó chịu. Vì quả của nàng sẽ chín chậm hơn, nàng không thể chịu nổi việc này.

“Để ta cho người thêm vài vết thương, chảy máu từ từ, chết dần chết mòn, cho ngươi hít thở thêm vài hơi.”

Thụ nữ nói xong liền vung nhánh cây xung quanh.

Ầm…Ầm!