Nhánh cây bắt đầu tấn công Thu Thiển, cành lá vô cùng rậm rạp. Vì Thần Tứ Quả thực sự đang chín dần nên nàng cực kỳ hưng phấn.
Soạt!
Chân của Thu Thiển lại bị rạch thêm một vết thương, nàng không để ý, tiếp tục lùi lại phía sau.
Phụp!
Nàng lăn hai vòng trên mặt đất tránh đòn tấn công của nhánh cây, nhưng vừa mới đứng dậy thì gặp ngay nhánh cây trước mặt.
Keng!
Phi đao chắn phía trước, nhưng vừa ra tay đã thất bại.
Phập!
Cuối cùng dải lụa đỏ hóa thành khiên phòng ngự cho nàng cơ hội để thở, làm vậy mới có thể tránh được một đợt sóng tấn công này, nhưng đối phương không hề tiêu hao, tránh được một đợt lại có thêm liên tiếp mấy đợt.
Ầm…Ầm!
Nhưng một lúc sau, Thu Thiển mệt mỏi đứng ở quảng trường cúng tế. Trên bả vai nàng có thêm một vết thương hở, cánh tay, chân có thêm không ít thương tích. Đã bao nhiêu năm rồi chưa thảm hại như vậy.
Nàng nhìn chằm chằm thụ nữ, lần này nàng chạy thoát ra, lúc sau lại xông đến, chém gãy cô gái cây biến thái này từng chút.
“Trên người có nhiều thương tích cũng đẹp hơn nhiều đấy. Ngươi vừa nói ngươi lập gia đình, gả cho ma tu hả? Ta thấy như vậy không tốt đâu, ngươi sắp thành người tốt, vẫn nên gả cho một người tốt mới được.”
Thụ nữ ngừng lại, dường như nàng đang thưởng thức thương tích trên người Thu Thiển. Đương nhiên, nàng vẫn quan tâm đến chỗ quả trên cây nhất. Mỗi một quả đều tỏa ra hào quang màu vàng, ánh hào quang rơi vào trong mắt nàng chính là tương lai của nàng.
Thu Thiển cúi nhìn, vết thương không nặng lắm, phần nhiều là vết thương ngoài da. Nhưng máu vẫn đang chảy, không biết sẽ để lại vết sẹo mấy ngày. Bây giờ cũng không phải lúc để ý chuyện này, vừa nãy khi nàng né tránh đã để lại một số thứ, không biết có thể sử dụng trận pháp mà Nguyệt tỷ đã dạy nàng hay không.
“Nếu ngươi thấy đẹp thì người tự rạch mấy vết trên người ngươi chẳng phải là được sao? Hơn nữa ta không phải người tốt như ngươi nói, gả cho ma tu là lẽ dĩ nhiên. Ngươi quản được chắc? Mình không gả đi được, còn không cho người khác lấy chồng, trái tim của cái cây nhà ngươi chắc chắn là màu đen.”
Thu Thiển lui về phía sau một bước, ấn tay dính đầy máu xuống đất rồi hào quang bắt đầu xuất hiện liên tiếp.
Là trận pháp.
Hào quang vừa xuất hiện, Thu Thiển không thèm đếm xỉa đến thụ nữ nữa mà quay người bỏ chạy.
Đây là trận pháp mà Nguyệt tỷ dạy nàng sử dụng khi gặp nguy hiểm, trận pháp chỉ có tác dụng trong thời gian ngắn, nên phải bỏ chạy thật nhanh.
Rầm!
Hào quang của trận pháp trực tiếp vây trói thụ nữ, đây là trận pháp vây trói, cụ thể như thế nào thì Thu Thiển cũng không biết. Mong là có tác dụng.
Soạt!
Thụ nữ muốn nhúc nhích cũng không nhúc nhích nổi, quả nhiên nàng bị trói chặt, Thu Thiển đã chạy đến bên rìa quảng trường hiến tế, chỉ một chút nữa là có thể thoát ra ngoài.
Lúc này mặt đất đột nhiên xuất hiện vô số dây leo.
Soạt!
Dây leo dâng lên giống như bức tường vây, chặn đường đi của Thu Thiển. Thu Thiển không dừng lại, lúc dây leo xuất hiện nàng liền nhảy vọt lên, muốn chạy thoát từ trên không trung. Nhưng tốc độ mọc dài ra của dây leo vượt xa tưởng tượng của nàng. Chỉ trong thời gian một hơi thở, dây leo vút lên mây rồi đè xuống.
Phập!
Dây leo như bức tường đập mạnh lên người Thu Thiển, lực xung kích mạnh khiến nàng mất thăng bằng.
Ầm!
Sức mạnh gào thét, Thu Thiển đập vào trong đất giống như tảng đá lớn rơi xuống. Bão cát nổi lên bốn phía.
Răng rắc!
Phập!
Trận pháp vây hãm bị hóa giải, thụ nữ nhúc nhích dây leo bò tới trước cái hố mà Thu Thiển ngã xuống. Nàng điều khiển nhánh cây tóm lấy Thu Thiển bị thương. Nhánh cây quấn chặt Thủ Thiển, chậm rãi nâng lên.
Các nàng nhìn thẳng vào nhau ở cùng một độ cao.
“Vô ích thôi, ta đã nói rồi, ta không phải hạ tam phẩm. Nơi này có vô số nhánh rễ của ta, cùng lắm ngươi chỉ khiến ra tốn chút sức lực, không có khả năng thắng ta đâu.”
Thụ nữ tốt bụng khuyên nhủ:
“Cho nên đừng mơ thoát được, làm vậy người chỉ càng bị thương nhiều hơn thôi.”
Thu Thiển cảm giác thân thể hơi tê, một đòn vừa nãy khiến nàng từ bị thương ngoài da biến thành nội thương. Tuy không nghiêm trọng lắm, nhưng không vận hành nổi sức mạnh.
“Ngươi không lo sợ sao?”
Thu Thiển nhìn thấy thụ nữ nói:
“Ta có thể khiến Thần Tứ Quả chín dần, cho thấy thân phận của ta không tầm thường. Ngươi làm thế này rất dễ bị người của ta báo thù.”
“Nhưng ta lại không biết ngươi có gì lợi hại thì làm sao mà phải lo lắng?”
Thụ nữ nói tiếp:
“Hơn nữa, chỉ cần ta có được Thần Thứ Quả thì ta có thể biến hóa thành hình dạng khác rồi cao chạy xa bay, ai tìm được ta? Nếu bị phát hiện, có thể ta sẽ gặp nguy hiểm, dù sao cả nhà ngươi đều không phải người tốt. Nhưng chỉ cần họ không tìm được ta, có nổi giận đi nữa thì cũng vô ích. Đúng rồi, ta phải nhắc nhở ngươi một câu, vừa nãy ngươi nói chắc chắn trái tim ta là màu đen, thực ra không đúng. Vì cây không có trái tim, con người mới có. Nếu không, tại sao ta có thể để ngươi làm người tốt đây?”