Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 200: Dây Leo Vô Tận Vô Biên




“Phải rút lui à?”

Tô Thi hỏi.

“Ừm, không rút lui không được, để ta yểm hộ, ngươi đi theo Hàn Tô.”

Minh Nam Sở nói.

“Ta vẫn còn rất nhiều bùa chú, không cần quá lo lắng.”

Hàn Tô đẩy kính mắt nói. Nàng có rất nhiều rất nhiều bùa chú nên chỉ có binh giả bậc tám như nàng mới có thể đóng vai trò lớn ở nơi này.

Tô Thi không có tác dụng gì. Yêu thú quá mạnh, họ không đủ đẳng cấp đối phó. Xem ra phải mau chóng tăng cấp. Nhưng tăng cấp cần cơ duyên, không phải muốn tăng tu vi thì có thể tăng tu vi, trừ phi đã nung nấu trong thời gian rất dài.

Ầm!

Dây leo bắt đầu điên cuồng nổi lên, thực ra đây mới là thứ khiến họ không thể không rút lui. Dây leo này quá mạnh, mà còn không giết hết được.

Tô Thi đâm một nhát, trực tiếp cho thấy nàng không có kinh nghiệm, nó vẫn sống.

Quả nhiên, nó lại mọc dài ra.

Ầm!

Minh Nam Sở ném tiểu kiếm ra nổ tung xung quanh:

“Rút.”

Mấy người bắt đầu lui về phía sau, nhưng vừa lùi lại chưa được mấy bước, đột nhiên cảm thấy bầu trời vang lên tiếng kiếm thét.

Vù!

Kiếm ý truyền ra khiến họ cảm thấy cường mạnh. Tiếp đó một đường ánh sáng đỏ xuất hiện trên bầu trời, khác với ánh sáng, là ánh mặt trời phát ra.

Kiếm ý xuyên bầu trời, ánh sáng đỏ rực rỡ giống như bình minh.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Tô Thi có chút kinh ngạc nhìn bên trong.

“Có người ở trong hào quang đỏ kiếm ý.”

Hàn Tô chỉnh kính mắt nói.

Lúc này Minh Nam Sở và Tô Thi cũng đều nhìn thấy đúng là có một bóng người bên trong ánh hào quang đỏ kiếm ý. Còn người đó là ai thì họ không biết, nhưng chắc chắn cường mạnh không cần phải bàn. Dường như đối phương chém bầu trời bằng một đường kiếm.

Cùng lúc đó, đám Huyết Hồng Liên đang bị dây leo truy đuổi.

Từng người họ đều bị thương nặng, cứ tiếp tục như vậy chắc chắn họ sẽ chết ở nơi này.

Nơi này vốn không phải là nơi mà đám họ có thể đến, hơn nữa cũng không có chỗ nào để trốn, chỉ có thể không ngừng bỏ chạy. Thủ đoạn của họ có thể có chút tác dụng với xác khô, nhưng không hề có tác dụng với dây leo. Không phải vì không đúng phương pháp, mà vì chênh lệch cấp bậc quá lớn.

“Không ổn rồi, dây leo này như vô biên vô tận vậy, không thể thoát nổi. Phải chết ở nơi này rồi.”

Mai Sa của Huyết Khấp Tông có chút bi quan.

Đừng nói là nàng, những người khác cũng vậy. Một đoàn năm ngươi không một ai lạc quan.

“Phía trước chắc có con đường, cố gắng thêm một chút, một người ngã xuống, tất cả đều không chạy thoát được.”

Huyết Hồng Liên chỉ có thể cắn răng. Hiện tại cần tất cả mọi người hợp tác, nếu không chắc chắn sẽ chết tại đây.

Ầm!

Dây leo bắt đầu tấn công, lần này họ tránh né không tốt lắm, bị đánh bay ra ngoài, sắp xong đời.

Khi họ bị đánh bay, trong lòng liền cảm thấy không ổn, còn không kịp phản ứng. Chết chắc rồi.

Nhưng đúng lúc họ tưởng rằng chết chắc rồi, trên bầu trời vang lên tiếng kiếm thét, một đường kiếm ý xuyên qua chân trời.

Ánh hào quang đỏ bắt đầu rực rỡ.

Ánh bình minh tràn ngập.

Cảnh tượng đột ngột khiến đám Huyết Hồng Liên kinh ngạc, cũng khiến yêu thú dây leo dừng tấn công.

Lúc này họ phản ứng lại, bắt đầu tháo chạy. Nhưng khi nhìn về phía ánh bình minh lần nữa, họ nhìn thấy một bóng hình, hắn xuất hiện ở đó, cao lớn sừng sững.

“Người này là ai?”

Huyết Hồng Liên hỏi.

“Không biết.”

Có người trả lời.

“Chắc chắn là cường giả, nếu không phải hắn đột nhiên xuất hiện, chúng ta sẽ chết ở nơi này rồi.”

“Không biết hắn muốn làm gì.”

Họ kinh ngạc, cũng rất tò mò, càng muốn biết tiếp sau đó sẽ thế nào.

...

Thu Thiển hét lên nhưng rất nhanh đã cảm thấy xấu hổ. Vì tức giận nhất thời mà hét lên tên của Chu Tự, Chu Tự lại không ở nơi này, nàng hét tên hắn có tác dụng gì? Không được hét nữa, sẽ khiến người chưa đủ thực lực như Chu Tự có áp lực rất lớn.

Đến không được mà không đến cũng không được.

Tiếng hét biến mất, không nhận được lời đồi đáp nào.

Thấy vậy, thụ nữ cười nói:

“Ngươi xem, không ai tới cứu ngươi, ai có thể cứu...”

Vù!

Còn chưa nói hết, một tiếng gầm thét từ không trung truyền đến.

Thu Thiển vốn đang cúi đầu cũng nhìn lên bầu trời theo bản năng, lúc này nàng nhìn thấy điểm sáng đỏ sẫm từ trên trời cao phi đến mang theo sức mạnh cường mạnh, mục tiêu là phía nàng.

Nguyệt tỷ?

Đây là ý nghĩ đầu tiên của Thu Thiển.

Nhưng đột nhiên kiếm ý vút lên mây xanh, ánh đỏ chiếu bốn phương, một bóng người cũng xuất hiện trên trời cao. Tiếp theo đó vang lên giọng nói khiến Thu Thiển khó có thể tin được:

“Thu tỷ, ta nghe thấy rồi.”

Là giọng của Chu Tự.

Ầm!

Phá Thiên Chiến Kích gào thét lao tới, trực tiếp đâm về phía thụ nữ với sức mạnh cường mạnh.

Răng rắc!

Phập!

Nhánh cây khống chế Thu Thiển lập tức tan rã.

Phá Thiên Chiến Kích cũng cắm thẳng xuống mặt đất, khí tức đỏ sẫm nổi lên giống như một con hung thú. Nhưng không ai để ý Phá Thiên Chiến Kích, mà nhìn lên trời cao.

“Người nào dám phá hỏng chuyện tốt của ta?”

Thụ nữ tức giận bừng bừng, thành công gần ngay trước mắt, nàng đâu thể để người khác phá hỏng? Lúc này nàng vung tay lên, vô số dây leo hướng lên không trung, muốn trực tiếp đánh cho Chu Tự tan tác.

Chu Tự đang ở trên không nhìn xuống phía dưới, khoảng cách hơi xa.

Roạt!

Một con chim đột nhiên bay qua, Chu Tự thấy thế dẫm chân lên con chim nhảy vút lên lần nữa.