Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 203: Người Phụ Nữ Đáng Ghét




“Loài người, ta hành hạ ngươi, bây giờ ngươi cũng hành hạ ta rồi, chúng ta coi như hòa nhau được không? Ta chết rồi, ngươi có thể đào một cái hố chôn ta rồi đặt một quả Thần Tứ Quả Thực lên mộ của ta được không?"

Thụ nữ nhìn Thu Thiển hỏi.

“Được” Thu Thiển trực tiếp đồng ý. “Thật hay đùa?"

Thụ nữ khó mà tin nổi.

“Thật"

Thu Thiển gật đầu.

“Được rồi, thấy ngươi vẫn còn chút nhân tính, ta nói với ngươi, phía sau cái cây đó có một tấm bia đá, có mấy lần ta cảm giác bên trong có ánh mắt hiện lên. Có lẽ hắn là bia đá kết nối ở sâu trong thành, muốn cướp thành quả của ta sau khi quả chín. Ta tốn không muốn nói với ngươi, nhưng thấy ngươi còn có chút lương tâm, ta cũng chỉ là người sắp chết nói lời chân thật thôi"

Thụ nữ nói.

Thu Thiển quay đầu nhìn thụ nữ nói:

“Thực ra vừa nãy ta gạt ngươi đấy.

Thụ nữ:

“??? Đồ đàn bà đáng ghét, có kiếp sau ta chắc chắn sẽ hành hạ ngươi lần nữa, chắc chắn sẽ không để ngươi hô lên nữa. Ta thật hối hận, nếu ta biết ngươi có thể gọi người đến, ta sẽ không để ngươi hổ lên.

Nói xong, thụ nữ tiêu tan tại chỗ.

“Chỉ đùa với người thôi.

Trước khi nàng tiêu tan, Thu Thiển lại lên tiếng nói.

Thụ nữ:

"???"

Người phụ nữ này....thật đáng ghét.

Chu Tự đứng phía sau cảm thấy Thu tỷ thật đáng sợ, thù dai.

Chắc mình chưa làm chuyện gì để Thu tỷ ghi thù chứ? Nghĩ kỹ lại đúng là không có. Nhưng dã quái nhánh cây đó nói, nàng chỉ tiểu BOSS đại BOSS ở trên bia đá phía sau cây.

Roạt!

Đột nhiên, quả trên tế đàn nở rộ hào quang màu vàng.

Quả sắp chín.

Vào khoảnh khắc quả chín, Chu Tự phát giác sau cái cây có thứ gì đó xuất hiện. Đại BOSS đi ra, ra tay trước thể hiện uy thế. Nó không đánh lại được chỉ đành kéo theo Thu tỷ bỏ chạy.

Vù!

Hắn cầm Phá Thiên Chiến Kích trong tay, trực tiếp xông lên. Phá Thiên Ma Thể mở ra, tinh thần chiến đấu vô song.

Lúc này hắn đi ra phía sau cái cây, đúng là có một tấm bia đá, ánh sáng xuất hiện bên trên, hình như còn có cánh tay phát sáng thò ra.

“Giết Thần nát vụn"

Chu Tự vung chiến kích, phải đánh tan tấm bia đá.

Lúc này cánh tay phát sáng từ bên trong thò ra, hình như là cánh tay được ngưng tụ ra từ sức mạnh. Cánh tay này hóa chưởng ấn đối kháng trực diện với Phá Thiên Chiến Kích.

Ầm!

Sức mạnh cường mạnh ép lui Chu Tự trong nháy mắt. Không đánh nổi đại BOSS, phải về đi học rồi lại đến.

Nhưng hắn cũng không vội rút lui, vì hắn phát hiện mục tiêu của cánh tay này không phải là hắn, mà là cái cây bên cạnh.

Chu Tự vung Phá Thiên Chiến Kích đánh vào cái cây.

Ầm!

Sức mạnh cường mạnh chấn động cái cây, hầu hết quả thực trên cây đều rụng bay ra. Cánh tay phát sáng biến ra thêm nhiều cánh tay, bắt đầu truy tìm.

Nhân lúc này hắn đến trước bia đá. Vì để an toàn...hắn quyết định dùng thứ gì đó sắc bén đâm vỡ bia đá đó.

Phá Thiên Chiến Kích cắm xuống đất, Lê Minh Chi Kiếm được tuốt ra khỏi vỏ.

Keng!

Đâm một nhát vào trong bia đá.

Rắc....rắc!

Tấm bia đá đầy vết nứt, Chu Tự mới thu kiếm bỏ chạy. Còn cánh tay phát sáng đang truy tìm quả thực, lập tức rút về, chỉ lấy được một ít quả thực.

Lúc này, tấm bia đá truyền ra tiếng nói như thật như giả, mang theo nỗi căm giận:

“Loài người, đợi chúng ta ra được, kể cả ngươi có thanh kiếm đó cũng phải trả cái giá rất đắt. Ta sẽ nhớ kỹ thanh kiếm này, cũng sẽ nhớ kỹ ngươi. Cứ đợi chúng ta truy giết đi.

“Ngươi biết ta là ai hả?"

Chu Tự tò mò hỏi.

“Ngươi là ai?"

Giọng nói bên trong lên tiếng hỏi. “Ta ấy hả?"

Chu Tự nghĩ ngợi một lúc, nghiêm túc nói:

“Ta là cự phách ma đạo, Tịnh Thần...

Lần trước hắn nghe thấy chữ Tịnh Thần Chu, nhưng trực tiếp nói cái tên này hơi thiếu khí thế, cuối cùng hắn cảm thấy thêm một chữ thì tốt hơn:

“Tịnh Thần Chu Vương Chu Ma Chu Hoàng Chu Đế đều không hay, để Chu Vương đi.

Sau đó không khí rơi vào im lặng, cuối cùng đối phương cười lạnh lùng, nhưng cười hơi gượng ép:

“Ăn nói bừa bãi, ta nhớ kỹ kiếm của ngươi rồi, chúng ta sẽ tìm ngươi"

Sau đó phập một tiếng, tấm bia đá vỡ vụn. Chẳng biết đại BOSS đi đâu.

Yêu quái chạy mất, Chu Tự cũng không để ý nữa. Nhưng rốt cuộc đối phương là ai, hắn cũng không biết, chốc nữa đi hỏi vậy.

Tóm lại hắn đã báo tên rồi, đáng tiếc đối phương không nghiêm túc lắm.

Lúc hắn định quay người bỏ đi, đột nhiên phát hiện hình như dưới bia đá có thứ gì phát sáng. Đi đến gần xem thì là một hòn đá tròn bóng loáng như gương, quan sát kỹ, phát hiện bên trong có bầu trời sao vô tận. “Rớt trang bị? Nhìn có vẻ đẹp đấy, không biết nó dùng để làm gì.

Chu Tự nhặt hòn đá lên, hắn không biết cũng không có nghĩa người khác không biết, chốc nữa mang đi hỏi là được. Thu tỷ, Nguyệt tỷ và mọi người, đều có thể hỏi. Nếu họ không biết thì để đó tiếp tục nghiên cứu. Tóm lại có thể nghiên cứu ra được.

1030 chữ