Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 204: Tri Thức Là Sức Mạnh




Cất hòn đá đi, Chu Tự mới đi kiểm tra Thần Tứ Quả Thụ, tìm kiếm kỹ lại phát hiện trên đó còn có hai quả chín, không biết nó có tác dụng gì, chắc là đồ tốt, hái xuống chữa vết thương cho Thu tỷ.

Hắn vừa quay người thì thấy Thu tỷ ở ngay phía sau, nhìn kỹ lại, phát hiện quần áo của Thu Tỷ đều bị rách, vết thương cũng không đến nỗi nào, không còn chảy máu.

Lúc này Thu Thiển ngẩn người nhìn hắn, dường như đang nghĩ điều gì.

“Thu tỷ?"

Chu Tự gọi một tiếng.

Thu Thiển lấy hai quả ra, đưa cho Chu Tự một quả nói “Cho ngươi một quả.

Chu Tự không hiểu, nhưng vẫn nhận lấy một quả.

Khi hắn nhận lấy một quả của Thu tỷ, Thu Thiển liền lấy đi một quả trong tay khác của hắn:

“Cho ta quả này. Ta để một quả cho Nguyệt tỷ, ngươi thừa một quả thì tự ngươi giữ xem làm thế nào. Chu Tự vui vẻ chấp nhận, hắn nhìn xuống, phát hiện bên đó có một đống đất nhỏ. Có lẽ là thụ nữ được chôn rồi, không biết Thu Thiển có cho cô gái đó một quả không. Hắn không quan tâm mà hỏi đến thương tích trên người Thu Thiển:

“Thương tích của Thu tỷ có nghiêm trọng không?"

“Bị thương ngoài da thôi"

Thu Thiển lắc đầu ý bảo không sao, nhưng dừng một chút nàng lại cúi đầu:

“Nhưng sẽ để lại vết sẹo trên chân, cánh tay, và trên vai cũng có. Về sau không thể mặc váy, cũng không thể mặc áo ngắn tay, càng không mặc được áo hở vai.

“Không sao, dù sao cũng là mặc ở nhà, ta không để ý đâu.

Chu Tự lập tức an ủi nói.

Thu Thiển nhìn Chu Tự, không nói một lời.

Chu Tự thử giải thích nói:

“Thu tỷ hiểu ý của ta chứ?"

“Ta hiểu"

Thu Thiển gật đầu.

Chu Tự: "..."

Ngươi không hiểu, ta chỉ muốn nói, ta không để ý đến vết sẹo.

“Trước đây ngươi cũng đánh giỏi như vậy hả?"

Thu Thiển nhìn Phá Thiên Chiến Kích bên cạnh Chu Tự hỏi.

Nàng cũng nhìn thấy thanh kiếm đó, nhưng không để ý, chỉ rút ra mà thôi, kiếm khí vừa nãy có thể đến từ thanh kiếm đó. Nàng không chạm vào được.

“Ta vẫn luôn đánh giỏi như vậy mà Chu Tự trả lời.

“Vẫn luôn là từ lúc nào?"

Thu Thiển tò mò.

“Khoảng năm bảy tám tuổi thì phải.

Chu Tự cảm thấy học năm hai chắc là khoảng bảy tám tuổi.

“Bảy tám tuổi?"

Thu Thiển cau mày:

“Cha mẹ ngươi biết không?"

“Chắc là không biết."

Chu Tự lắc đầu.

Hồi nhỏ hắn cố ý không nói, lớn rồi càng không muốn nói. Nói ra rồi, chẳng phải sẽ bị lộ chuyện xử lý yêu quái sao? Đó là cuộc nổi loạn duy nhất trong cuộc đời hắn, hành hiệp trượng nghĩa khắp nơi.

“Tại sao ngươi đánh giỏi như vậy?"

“Học hành, tri thức chính là sức mạnh"

"..."

Có chút hoang đường rồi Thu Thiển hỏi tiếp:

“Ngươi không lo sợ có vấn đề à?"

Cảm giác sức mạnh này không phải là tu chân, tiếp nhận sức mạnh này cũng không lo sợ?

"À."

Chu Tự suy nghĩ cẩn thận nói:

“Từ nhỏ đến lớn đều như vậy, nó là thói quen giống như hít thở ăn cơm vậy, ngươi bảo ta nghi ngờ có vấn đề, ta cũng không thể nghi ngờ.

Hồi nhỏ đâu có hiểu nhiều như vậy, dần dần thành thói quen, quen rồi thì chấp nhận. Nghi ngờ về việc này cũng giống như nghi ngờ không khí có độc, là khóa gen.

Công lực ngàn năm chỉ là công lực, không có đặc hiệu, không thể khiến hắn trường sinh, cũng không thể khiến hắn phi thiên độn thổ. Bất ngờ phát hiện có thể cho Ma Chủng ăn, cũng là sau khi tiếp xúc giới tu chân mới cảmthấy công lực ngàn năm có ích.

Trước đây, công lực của hắn cũng chỉ mạnh một chút, không có gì không bình thường. Với hắn, công lực ngàn năm sinh ra đã có, sao phải lo lắng?

Thu Thiển cũng không để ý, hai vị đó hoặc là đã biết, hoặc là không biết.

Nếu đã biết thì nàng cũng không cần quan tâm, không biết thì nàng quan tâm cũng không giải quyết được vấn đề, chỉ có thể thuận theo Chu Tự.

Sau đó nàng nhớ tới một việc.

“Ngươi nói ngươi thường xuyên xử lý dã quái xung quanh Thanh Thành phải không?"

Thu Thiển hỏi.

"Ừm"

Chu Tự gật đầu.

Hắn rửa Thần Tứ Quả Thực rồi cắn một miếng, lâu lắm chưa được ăn gì, hắn cũng đói bụng rồi. Hương vị khá được, không ngọt, giòn giòn.

“Là mèo hoang chó hoang hả?"

“Một số dã thú kỳ lạ, ít gặp"

“Ở vùng ngoại ô à?"

“Cũng gần như vậy, hồi nhỏ thì thường xuyên xử lý trong thành, dạo gần đây gần như đều ở ngoại ô, thỉnh thoảng mới ở trong thành"

“Buổi tối hôm xem mắt ngươi đã đi đâu?"

Thu Thiển nhìn Chu Tự đổi đề tài.

Chu Tự hơi thắc mắc, buổi tối hôm đó đã đi đâu? Chắc không phải Thu tỷ cảm thấy thực sự có liên quan đến năm trăm đồng chứ? Hắn suy nghĩ cẩn thận rồi mới trả lời:

“Buổi tối hôm đó ta đang tu luyện rồi khoảng hai ba giờ đêm phát hiện có dã thú suýt làm người khác bị thương, bèn đi tìm chủ nhân của nó. Sau đó dạy cho họ một bài học, họ còn phản kháng, nên ta đánh họ một trận. Sau đó trời sáng ta đi phỏng vấn ứng tuyển.

“Ngươi sử dụng Phá Thiên Chiến Kích?"

Thu Thiển hỏi.

“Nắm đấm, lúc đó ta còn không biết đặc hiệu tu chân"

Chu Tự trả lời.

1023 chữ