Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 205: Thuận Tiện Hơn




Thu Thiển nhìn Chu Tự, đưa mặt sờ lên mặt mình rồi nói:

“Đi thôi, đi tìm Nguyệt tỷ, kể chuyện ở đây cho nàng. Hơn nữa, ta phát hiện vẫn còn tiếng hô gọi đó, nhưng không tìm được phương hướng"

Vẫn còn? Chu Tự nhìn xung quanh, không thấy toàn thành này có chỗ nào kỳ lạ, dù sao nơi này cũng rất rộng lớn, khiến người ta phải thăm dò.

Lúc Chu Tự chém bay Thần Tứ Quả Thực, phần lớn quả chín bay khắp xung quanh.

Chu Ngưng Nguyệt cũng lấy được một quả, nàng rửa sạch rồi ăn một miếng.

“Ô, ngọt quá. Ăn xong coi như chưa ăn, nếu Thu Thiển và đệ đệ vẫn còn thì kì kèo lấy thêm một quả.

Nghĩ như vậy, nàng bèn ngồi lên bia đá, chờ Thu Thiển và Chu Tự đến.

Còn Đại Địa Thần Khuyển và Hầu Trầm đang đi tìm Chu Tự khắp nói cũng lấy được mỗi người một quả.

“Là Thần Tứ Quả Thực, nghe nói cây này được Thần Minh ban phúc, có thần lực bên trong. Ăn vào rất cơ lợi, đơn giản nhất là tăng tu vi. Thời đại Thần Minh, là loại quả ăn vào sẽ trở nên cường mạnh, thậm chí chỉ có đại hành giả của Thần Minh mới được ăn"

Hầu Trầm giải thích nói.

Thần Tứ Quả Thực, nó cũng hiểu ít nhiều. Đây thực sự là loại quả tốt, ăn loại quả này, nó có thể tiến vào trung tam phẩm trong hai ngày này.

Là cơ hội.

Nhưng...

“Ta muốn giao nó cho Gia Đại Địa Thần Khuyển đưa ra quyết định cuối cùng. Nó và Gia không đủ ràng buộc, một quả thôi mà, có thể khiến nó nắm chặt vạt áo của Gia.Sau đó vút lên tận mây xanh, tương lai đầy hứa hẹn. Hầu Trầm:

"..."

Con chó này đúng là khiến người ta thấy ghét, bây giờ hắn cũng không tiện cất quả này đi. Đây là thứ tốt, đương nhiên Thánh Tử Ma Đạo sẽ để ý, một khi hắn biết mình có thì...giết người cướp báu vật cũng là chuyện bình thường.

Đừng nói ma tu, đạo tu cũng dễ dàng làm chuyện này, chỉ là một số đạo tu cũng khá có nguyên tắc, còn Thánh Tử Ma Đạo có không?

Có.

Có thể nguyên tắc của hắn là nhìn thấy rồi, thích rồi thì cướp lấy thôi.

Đám Minh Nam Sở vẫn chờ đợi tại chỗ, lúc này có thứ gì bay đến.

Là một loại quả.

Hàn Tô và Minh Nam Sở nhảy vọt lên đầu tiên, một người cướp lấy một quả rồi đáp xuống đất.

Loại quả này phát ra ánh vàng, nhìn là biết không đơn giản.

“Bên trong ẩn chứa sức mạnh đặc biệt, có lẽ ăn vào sẽ có ích không nhỏ với tu vi, để an toàn, phải kiểm tra thông tin đã"

Hàn Tô lập tức nói.

“Vậy ta thì sao?"

Tô Thị ở một bên chỉ vào chính mình nói, nàng không lấy được quả nào. Hai lần rồi, nàng đều không có được cơ duyên.

Minh Nam Sở liếc nhìn Tô Thị một cái, cuối cùng ném quả đó qua nói:

“Không trả tiền ta vay ngươi nữa.

“Làm gì có chuyện đó?"

Tô Thi tiếp nhận trái cây bất mãn nói:

“Vay tiền thì phải trả là chuyện đương nhiên"

Minh Nam Sở không nhìn Tô Thị, hắn đang suy nghĩ có nên vào thành xem sao không.

Do dự một lúc, cảm thấy hay là thôi đi. Không đủ thực lực.

Còn quả này, thực sự hắn cũng không cần.

Trong ba người chỉ có hắn dùng Trí Tuệ Quả hỗ trợ để tăng lên đấu giả bậc bảy nên không cần cơ duyên để tăng cấp tiếp.

Cơ thể cũng không chịu nổi.

Chỉ có Hàn Tô và Tô Thi tăng cấp, sau này họ sẽ thuận tiện hơn.

Cuối cùng ba người bàn bạc, quyết định quay về.

Mấy người Huyết Hồng Liên đang định rời đi cũng liên thủ lấy được hai quả vào thời khắc cuối cùng. Năm người quyết định chia đều.

Vì không ai biết giá trị của loại quả này nên chỉ đành chia đều.

Ngoại trừ họ, con thú một sừng có ý định tiến vào cũng bất ngờ cắn được một quả.

“Giác ca, ngươi ăn cái gì thế?"

Mũ giáp lập tức hỏi.

Rất nhanh mũ giáp ngửi thấy mùi vị, đó là mùi vị của cơ duyên:

“Giác ca, ta toàn tâm toàn ý hộ tống ngươi, không có công lao cũng có khổ lao, cho ta một ít đi. Sau này Giác ca bảo ta mắng ai thì ta mắng người đó, ai dám nói Giác ca thì ta phun chết người đó.

Cuối cùng thú một sứng chia cho mũ giáp một phần năm quả.

“Giác ca, cảm động quá, ngươi đúng là đại ca tốt của ta. Có thể đi theo Giác ca là phúc đức tu được từ kiếp truóc...hu...hu..."

“Giác ca ngươi giật điện ta đi, ta vui vẻ, ta sung sướng, đến đi?

“Chỉ một quả thôi hả? Chẳng phải ngươi còn có một quả à?"

Chu Ngưng Nguyệt lấy một quả, nhân tiện nhìn vào một quả trong tay Chu Tự.

Chỉ đợi một lúc Chu Tự và Thu tỷ đã tìm được nàng, dù sao nơi này cũng dễ tìm.

“Quả này hả?"

Chu Tự chỉ vào quả trong tay nói:

“Quả này là dành cho một vị đại ca mà ta quen, ta đã hứa cho hắn trang bị Hắn muốn tặng cho Lí Lạc Thư, cũng tặng luôn cả thanh kiếm đó. Hắn đã nói trước rồi, hắn là người giữ chữ tín.

Không giống như Thu tỷ, gạt người ta chóng cả mặt.

Chu Ngưng Nguyệt cũng không để ý, nàng cảm thấy hình như mình sắp tăng cấp rồi, có hơi nhanh quá, nàng chưa tích lũy đủ mới đúng. Chậm lại, không vội không vội.

1146 chữ