Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 258: Không Quá Tận Hứng




Ngọn lửa như mặt trời chói chang, đốt cháy tất cả mọi thứ.

Thiêu đốt Chu Tự.

Chu Tự vung nắm đấm lên, một đòn giáng xuống, rơi trên vầng sáng của ngọn lửa.

"Vịnh Xuân!"

Bành!

Ầm!

Lực lượng va chạm, ánh sáng khuếch tán trên không trung.

Răng rắc!

Vầng sáng vỡ vụn, một quyền nặng nề đánh trên thân thể của Dung Nham Cự Nhân.

Bịch!

Thân thể của Dung Nham Cự Nhân vỡ vụn, nham thạch tứ tung.

Toàn bộ ngọn núi Minh Nhật bị bao trùm trong nham thạch, lực lượng phong bạo từ trên cao rơi xuống.

Ầm!

Những ma tu phía dưới ngay lập tức cảm nhận được uy áp.

Soạt!

Trận pháp vận chuyển, hào quang tỏa sáng.

Nhưng mà...Răng rắc, phịch một tiếng, trận pháp trực tiếp vỡ vụn.

Tất cả mọi người bị lực lượng trấn áp trên mặt đất.

Phập!

Những tu ma có tu vi không đủ, quỳ xuống đất ngay tại chỗ, không thể nào đứng dậy được.

Giờ khắc này họ mới nhớ tới hai vị cường đại ở phía trên, nhớ tới sự sợ hãi bị tu chân giả lớn mạnh chi phối.

Khi họ nhìn về phía chân trời, thấy bóng dáng kia đứng phía trước Dung Nham Cự Nhân.

Cuối cùng họ cũng nhớ ra truyền thuyết kia.

Thánh Tử Ma Đạo tu Phá Thiên Ma Thể, một quyền nát núi, giết người như ngóe, xé tay, cắt chân, chặt eo, nhẫn đến cực điểm.

Khi nhìn người này, đầu óc của hầu hết mọi người đều bị bốn chữ chiếm cứ.

Thánh Tử Ma Đạo.

Chu Tự đứng ở vị trí cổ của Dung Nham Cự Nhân, hắn vươn tay nắm lấy cổ của cự nhân:

"Sống chết trong lòng bàn tay!"

Bịch!

Cổ vỡ nát đứt gãy.

Sau đó hắn nhảy lên đầu của Nham Thạch Cự Nhân, ngón tay chỉ vào ấn đường của đối phương:

"Kinh Hồng Nhất Chỉ!"

Dung Nham Cự Nhân giận dữ:

"Ngươi..."

Ầm!

Ngón tay đâm xuyên đầu của Dung Nham Cự Nhân.

Nham thạch tứ tung.

Vù!

Cuồng phong gào thét, tất cả mọi thứ đều đang nhanh chóng rơi xuống.

Bịch!

Bịch!

Từng tảng đá to lớn nện trên mặt đất, bão cát nổi lên bốn phía, mặt đất chấn động.

Chu Tự đáp xuống mặt đất trước tiên, hắn vươn tay đón lấy cái đầu đang rơi từ trên không trung xuống.

Hô!

Cái đầu bằng dung nham rơi vào trong tay hắn, sau đó đặt ở trước mặt hắn.

Lọt vào trong tầm mắt chính là hai con mắt tức giận phun lửa.

"Cảm thấy không quá tận hứng"

Chu Tự nhìn chằm chằm cái đầu của Dung Nham Cự Nhân, nói.

Quả thật là không quá tận hứng.

"Nhân loại!!!"

Dung Nham Cự Nhân giận dữ không kiềm được mà rống to:

"Người có khí tiết có thể giết không thể nhục, ngươi dám cả gan sỉ nhục ta như thế. Nhân loại, thân thể của ta có thần hỏa bất diệt, hôm nay ta sẽ cho ngươi xem thử, cuồng vọng cần phải trả cái giá đắt"

Vù!

Cái đầu của Dung Nham Cự Nhân bay lên.

Những tảng đá xung quanh cũng theo đó chấn động rời khỏi mặt đất. Bịch! Bịnh! Bịnh! Số lượng lớn đá vụn hội tụ phía dưới cái đầu bằng dung nham.

Ngưng tụ ra một Dung Nham Cự Nhân mới, ánh lửa phát ra vầng sáng trắng loá.

Vầng sáng như ngọn lửa, là thần hỏa bất diệt.

"Lần này ngươi lấy gì để đối kháng với ta? Bây giờ để cho ta nhìn xem dung mạo của ngươi, nhìn xem vị trí của ngươi, nhìn xem nét mặt của ngươi. Ngươi làm sao thắng ta?"

Dung Nham Cự Nhân vung ra một quyền, không khí đều đang vặn vẹo.

Cuồng phong gào thét, tất cả xung quanh có ngàn vạn hỏa đao tàn phá bừa bãi, rừng cây sụp đổ ngã xuống đất, nham thạch tan rã vỡ nát.

Chu Tự đứng mũi chịu sào.

Người vây xem đã thần phục trên mặt đất, hai người này càng đánh càng mạnh, dù là dư âm cũng khó mà tiếp nhận.

Đối mặt với đòn tấn công này, họ cảm thấy dù là Thánh Tử lợi hại, cũng phải thần phục.

Chỉ là bên trong làn sóng nhiệt, lại một lần nữa truyền đến giọng nói bình tĩnh mà tuỳ ý của Chu Tự:

"Ngươi có từng nghe nói đến một loại quyền pháp không? Một loại quyền pháp tên là Nhận Chân Nhất Quyền, loại quyền này ta đã luyện mười năm"

Bên trong làn sóng nhiệt Chu Tự khởi thế nắm tay, sau đó vung ra một quyền.

Vù!

Cuồng phong gào thét, gió lốc tàn phá bừa bãi.

Sóng nhiệt chảy ngược. "Không phải ngươi muốn nhìn ta sao? Ngẩng đầu lên, ta ở ngay trên đỉnh núi cao, trên vạn dặm trời trong kia"

Nắm đấm của hai phe va chạm nhau.

Ầm!

Bịch!

Lực lượng phun trào, Dung Nham Cự Nhân cảm nhận được áp lực không có gì sánh kịp, trong nháy mắt khi nắm đấm của hắn va vào nắm đấm của Chu Tự.

Hắn ngây ngẩn cả người.

Trong một khoảnh khắc, nắm đấm thuộc về hắn tan rã vỡ nát.

Thần hỏa bất diệt bị một quyền phá hủy.

Một quyền này từ cánh tay hắn khuếch tán đến toàn thân, răng rắc một tiếng, thân thể tiêu tán theo.

Nhưng mà hắn cảm thấy, vẫn chưa kết thúc, nắm đấm xuyên thấu hắn, đi về phía núi Minh Nhật.

Ầm!

Núi Minh Nhật chấn động, mặt đất lay động vỡ vụn.

Uy áp đánh tới, cái thế vô song, một đám Ma Tu chỉ có thể cúi đầu chờ đợi kết quả.

Sau hồi lâu.

Mặt đất ổn định lại, ngọn núi yên ắng.

Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn về phương hướng của Thánh Tử, giờ khắc này họ thấy mặt trời chiều ngả về tây.

1085 chữ