Dưới trời chiều, Thánh Tử đứng ở nơi đó, trước mặt hắn chỉ có cái đầu của Nham Thạch Cự Nhân vỡ nát tanh bành, mà ở chỗ càng xa hơn, lại làm cho tâm thần họ e ngại.
Họ ở bên này của núi Minh Nhật, vốn dĩ không thấy trời chiều.
Nhưng lần này họ thấy rồi.
Toàn bộ núi Minh Nhật, bị thứ gì đó đánh xuyên, giống như bị chia thành hai nửa từ vị trí giữa.
Núi Minh Nhật biến thành hai ngọn núi Minh Nhật.
Chuyện này..Đám người hít vào một hơi, tinh thần chấn động.
Lúc này, dưới trời chiều, bóng dáng kia đột nhiên giơ tay lên, dường như muốn bắt lấy gì đó.
Nhưng xung quanh không hề có đồ vật gì.
Chung Hổ thấy cảnh này lập tức đứng dậy, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Bạch Cẩm kinh ngạc, bọn người Bạch Phong kinh hãi, Chung sư huynh điên rồi?
Lúc này làm gì đều sẽ bị chú ý, chạy trốn tất nhiên sẽ bị Thánh Tử chú ý.
Cửu tử nhất sinh.
Chung Hổ muốn làm gì? Mọi người đang thầm hỏi.
Trong nháy mắt, Chung Hổ đi tới trước Phá Thiên Chiến Kích.
Bang!
Hắn rút chiến kích ra, cầm chiến kích trong tay chạy vội về phía Thánh Tử.
khoảnh khắc Thánh Tử giơ tay lên muốn bắt lấy đồ vật gì đó, Chung Hổ cúi đầu hai tay dâng Phá Thiên Trong Chiến Kích lên.
Vừa vặn để Thánh Tử bắt được chiến kích.
Đám người:
"???"
Đồ nịnh hót, thấy cảnh này đám người không khỏi oán thầm.
Bọn người Bạch Cầm sững sờ ngay tại chỗ.
Chung Hổ sư huynh thay đổi rồi.
Chu Ngưng Nguyệt:
"..."
Nhìn cảnh tượng tại sao lại quen mắt như vậy chứ?
Đại Địa Thần Khuyển cũng giống như vậy đúng không?
Chu Tự nắm chặt Phá Thiên Chiến Kích, có chút bất ngờ nhìn về bên cạnh.
"Đã lâu không gặp"
Hắn nhìn Chung Hổ mỉm cười nói.
Vừa nãy hắn vô thức cho rằng là xung quanh có Đại Địa Thần Khuyển, không ngờ rằng là Chung Hổ - người thử đặc hiệu thích hợp nhất.
Mấy lần đều có sự trợ giúp của hắn.
Chung Hổ quỳ một chân trên đất, cung kính nói:
"Thập Nhị Tịnh Thổ Chung Hổ, tham kiến Thánh Tử"
Thánh Tử giáng lâm, không thể nghi ngờ, một đám thanh niên tài tuấn trong lòng có chút e ngại.
Trong lúc nhất thời trăm mắt nhìn nhau, họ nên hành lễ hay là nên quan sát?
Không ai động đậy, cuối cùng dù là người muốn động đậy, cũng lựa chọn quan sát.
"Tại sao ngươi vẫn là Đấu Giả thất phẩm?"
Chu Tự hỏi một câu.
Lần đầu tiên gặp Chung Hổ, Chung Hổ là Đấu Giả thất phẩm, hắn mới là Binh Giả cửu phẩm, bây giờ hắn đã là Giai Linh lục phẩm, nhưng Chung Hổ vẫn là Đấu Giả thất phẩm.
"Không thể so sánh với Thánh Tử"
Trong lòng Chung Hổ đắng chát, bây giờ mới qua bao lâu chứ.
Hắn cũng muốn thăng cấp.
"Mau chóng thăng cấp đi Chu Tự nhắc nhở.
Như thế hắn mới tiện thử đặc hiệu.
Nhất thời cũng không biết tìm ai thích hợp.
"Vâng"
Chung Hổ lập tức gật đầu.
Có thể nói mấy câu với Thánh Tử, hắn có thể vang danh khắp địa giới Ma Tu.
Không tiếp tục để ý tới Chung Hổ nữa, Chu Tự cầm Phá Thiên Chiến Kích trong tay đi về phía Nham Thạch Cự Nhân đã trở nên rách nát.
Đối phương vẫn còn sống, hắn đặc biệt nương tay.
Không có đau đớn, không thể xem là ngược đãi đúng không?
Trên đài cao, Chu Ngưng Nguyệt nhanh chóng cầm bút bi nước lên, trên quyển bút ký lưu lại chữ viết nàng.
"Nguyệt tỷ ngươi đang làm gì vậy?"
Thu Thiển bên cạnh mặt mũi tràn đầy nghi hoặc.
"Rõ ràng lắm mà, ta đang viết bút ký"
Chu Ngưng Nguyệt cắn hoa quả mơ hồ nói.
"Bút ký?"
Thu Thiển nhìn xem thử, phát hiện trên đó viết “Trích Lời Thánh Tử Ma Đạo”.
"Ngươi ngẩng đầu lên, ta ở ngay trên đỉnh núi cao, trên vạn dặm trời trong kia"
"Ngươi xem câu này vô cùng có khí thế, cũng không biết hắn chép ở đâu. Còn có câu lần trước, Thánh Tử Ma cả đời làm việc không cần giải thích với người khác. Mấy ngày nữa ta sẽ gửi cho cha, uống say cũng có cái Đạo ta để bốc phét.
Chu Ngưng Nguyệt ra vẻ như một đứa con gái hiếu thảo.
Tà dương chiếu rọi qua đầu người rách nát, tạo ra một cảm giác vắng vẻ thê lương.
Ánh sáng từ từ biến mất, cũng như sức sống của cái đầu lâu kia đang dần trôi đi.
“Thánh Tử Ma Đạo?"
Ngọn lửa trong mắt Dung Nham Cự Nhân tựa như ngọn nến sắp tàn trước gió, có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào.
Hắn nhìn Chu Tự đứng trước mắt và mở miệng hỏi.
Khi âm thanh của hắn vừa vang lên, ánh lửa bắt đầu xuất hiện ở xung quanh như một tấm màn che, bao trùm cả Chu Tự và chính hắn.
"Ừm, là ta"
Chu Tự đứng sừng sững phía trước Dung Nham Cự Nhân, khẽ gật đầu, hắn chưa từng quan tâm đến đặc hiệu của ánh lửa, tiếp tục nói:
"Hiện giờ ngươi có thể trả lời vấn đề của ta chưa?"
"Vấn đề về Thần Khải Chi Môn?"
Một giọng nói trầm thấp truyền ra từ trong miệng Dung Nham Cự Nhân.
Thần Khải Chi Môn là sản phẩm của thời đại Thần Minh, hầu hết các tu chân giả thời hiện đại đều chưa từng nghe nói về nó. Cho dù có từng nghe, họ cũng chưa từng được nhìn thấy, cụ thể là như thế nào thì lại càng không biết. Những ghi chép trong tài liệu cũng có rất ít thông tin chi tiết.
"Dường như ngươi biết không ít thứ về Thần Khải Chi Môn"
Chu Tự gật đầu nhẹ đến mức gần như không thể nhận ra.
"Ngươi có tin ta sống từ thời đại đó đến bây giờ không?"
Dung Nham Cự Nhân nhìn chằm chằm Chu Tự, quan sát phản ứng của hắn.
1100 chữ