Găng đánh quyền có hai chiếc, Thu Thiển cùng Nguyệt tỷ ở một chiếc, lúc này nàng ngồi trên găng tay, chân dài buông thõng theo thành quyền, nhìn không sót cái gì, đáng tiếc đều là quần.
Lúc nói chuyện nàng thu chân dài lại, khuỷu tay tựa vào trên gối, mu bàn tay chống cằm, mặt đầy ý cười nhìn chằm chằm Chu Tự.
"Thu tỷ, trời lạnh rồi, vẫn nên mặc nhiều một chút.
Chu Tự thu lại ánh mắt đang nhìn vào chỗ Thu Thiển kéo khóa xuống, giọng đầy nghĩa chính nói.
"Qua tháng mười, trời dần chuyển lạnh, sáng sớm nhiệt độ thấp hơn, về sau không thể mặc váy ngắn.
Thu Thiển buông chân xuống, ra vẻ thở dài nói.
Chu Tự:
"..."
Đầu tháng tám, sau khi Thu Thiển bước vào nhà hắn, một thời gian rất dài, hắn đều chờ mong ngày thứ hai đến.
Nhất là sau khi Cơ Duyên Chi Địa mở ra, bản tính của Thu Thiển không ngừng bại lộ, tính cách ác liệt lộ không sót chỗ nào.
Nhưng lại khiến hắn càng thêm chờ mong sáng sớm đến.
Hiện tại trời lạnh, chẳng phải hắn sẽ phải bỏ lỡ rất nhiều?
Chuyển nhà thôi, đến nơi đông ấm hạ mát.
"Trời lạnh không thích hợp ở phòng khách, các ngươi đến phòng không phải được rồi sao? Thu Thiển mặc áo kiểu váy ngủ, trốn ở ổ chăn của Chu Tự báo thời gian không phải vừa hay sao?"
Chu Ngưng Nguyệt ngáp dài nhắc nhở.
Nguyệt tỷ nói hay lắm...Chu Tự thầm tán dương một câu, sau đó nhìn phản ứng của Thu Thiển.
Thu Thiển yên lặng kéo khóa lên, bộ dáng không cho Chu Tự nhìn thấy cái gì hết.
Chu Tự:
"Chẳng phải ngươi muốn mặc váy à"
Chu Ngưng Nguyệt vỗ nhẹ vai Thu Thiển, phóng khoáng nói:
"Về ta cho các ngươi thêm cái trận pháp đông ấm hè mát, để ngươi một năm bốn mùa mặc váy cho Chu Tự nhìn Nguyệt tỷ quá chu đáo...Chu Tự cảm động không thôi.
Thu Thiển:
"Trưa nay Nguyệt tỷ muốn ăn gì?"
Chu Ngưng Nguyệt nhíu mày phát hiện hiện tại đang ở trên mặt biển, lập tức nói:
"Trưa ăn hải sản"
"Được."
Thu Thiển gật đầu đáp ứng.
Chu Tự kinh ngạc, Thu tỷ nghĩ vừa nãy không tính mạo phạm nàng?
Giữa trưa.
"Đây là hải sản?"
Chu Ngưng Nguyệt nhìn chằm chằm nồi canh khó có thể tin.
Trên mặt biển nấu cơm không tiện, bọn hắn phải ăn màn thầu.
Mà món ăn kèm là hải sản, chỉ có một nồi canh trứng tảo tím.
"Tảo tía cũng là sản phẩm của biển, không thích có thể đổi rong biển Thu Thiển múc cho Chu Tự cùng Chu Ngưng Nguyệt mỗi người một chén, cũng tốt bụng đưa ra hải sản có thể thay đổi.
Chu Tự chờ Thu tỷ nhấp một hớp canh, hắn mới bắt đầu ăn.
Chỉ có Nguyệt tỷ vẫn đang phàn nàn:
"Lần sau ta muốn hai loại hải sản "Ừ, đêm nay ăn canh tảo tía rong biển" Thu Thiển hé môi đáp lại.
Chu Ngưng Nguyệt:
"..."
Chạng vạng tối.
Mất một ngày một đêm, bọn hắn từ Ma Sát thành bay về đến Thanh Thành.
Đây là nhờ bộ đồ gấu, nếu không còn phải mất một ngày nữa.
"Đi, mua ít xiên nướng, về mở hộp sau"
Chu Ngưng Nguyệt vô cùng hưng phấn.
Đêm nay không thể để Thu Thiển nấu cơm, vì thật sự sẽ phải ăn canh tảo tía rong biển.
Thu Thiển cái gì cũng tốt, chỉ tội thích mang thù.
Nữ nhân bụng dạ hẹp hòi.
Bảy giờ tối, vườn hoa Phú Quý.
Chu Tự cầm xiên nướng, cơm chiên cùng hoa quả, là bữa tối mà Nguyệt tỷ muốn ăn.
Thu Thiển thì xách rau xanh cùng thực phẩm đông lạnh dùng cho sáng sớm mai.
Lách...cách!
Chu Ngưng Nguyệt mở khóa cửa.
"Cuối cùng đã trở về"
Chu Tự đặt đồ lên bàn cơm nói:
"Nguyệt tỷ, hoa quả ngươi tự rửa"
"Thu Thiển, ngươi rửa rau, tiện thể giúp ta rửa hoa quả luôn"
Chu Ngưng Nguyệt ngồi ở bàn ăn dáng vẻ không tình nguyện.
Ăn xong, Chu Tự ngồi trên ghế sofa nghỉ ngơi, Thu Thiển đi tắm rửa.
Chu Ngưng Nguyệt thì cầm nho, ngồi bên cạnh Chu Tự, nhỏ giọng nói: "Không cần dùng chiêu phóng hỏa nữa?" "Thu tỷ nói bén lửa sẽ để ta tự dập"
Chu Tự mặt không chút thay đổi nói.
"Sau đó ngươi không phóng hỏa?"
Chu Ngưng Nguyệt kinh ngạc.
"Phóng thế nào?"
Chu Tự quay sang nhìn Nguyệt tỷ, mặt đầy nghi hoặc.
"Ý của Thu Thiển ngươi không hiểu sao?"
"???"
"Ý nàng rất rõ ràng, lúc nàng tắm rửa, nhà vệ sinh bén lửa, ngươi liền vọt vào cứu hỏa. Cho ngươi cơ hội, vậy mà ngươi không biết quý trọng"
"Hả?"
Chu Tự ngây ngốc.
Còn có thể lý giải như thế?
Chu Ngưng Nguyệt lắc đầu ngao ngán, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tiện tay đem quả nho hơi bị xước cho Chu Tự.
"Nguyệt tỷ là Giai Linh lục phẩm?"
Chu Tự nhận lấy quả nho.
"Ừ, tuổi còn nhỏ đã là Giai Linh lục phẩm.
Chu Ngưng Nguyệt ngẩng đầu kiêu ngạo lại tự hào.
Giai Linh lục phẩm, mở đầu của trung tam phẩm, giữa hạ tam phẩm và trung tam phẩm có một cái rãnh, muốn bước qua không bao giờ dễ dàng như trong tưởng tượng, trước ba mươi tuổi đã bước vào trung tam phẩm đúng là con của trời.
Chu Tự buồn cười, nói lên hứng thú nói:
"Ta nhớ Nguyệt tỷ từng nói, mỗi lần thăng cấp một phẩm đều sẽ tuần hoàn tuổi tác. Bây giờ Nguyệt tỷ sẽ lớn trở về mười tám tuổi sao?"
"Không thể"
Chu Ngưng Nguyệt cắn quả nho tức giận nói:
"Thăng cấp quá nhanh, thân thể ta không thể sinh trưởng, hiện tại cần nửa năm để công pháp điều chỉnh thân thể. Sau đó phải mất năm rưỡi để lớn về mười tám tuổi, thật ra ta muốn mỗi năm tăng một tuổi. Lớn lên thành một thiếu nữ trưởng thành hoàn mỹ"
"Nguyệt tỷ lớn lên rất giống mẹ"
Chu Tự nhìn tấm ảnh trên kệ nói.
1076 chữ