Chu Ngưng Nguyệt để Chu Tự cất kỹ hạt châu:
"Cái này rất nguy hiểm, những người như chúng ta chắc chắn không thể chịu nổi lửa trong đó"
Chờ Chu Tự cất kỹ lửa cực nóng, Chu Ngưng Nguyệt mới lắc lắc chiếc hộp màu xanh lam của chính mình nói:
"Được rồi, ta, nhỏ nhất, trẻ tuổi nhất, đáng yêu nhất nhà, sẽ mở hộp. Các ngươi có gì muốn chúc phúc?"
"Hi vọng Nguyệt tỷ sang năm sinh nhật ba mươi tuổi có thể nhận được lễ vật yêu thích"
Thu Thiển thủ thế chúc phúc cầu nguyện nói.
"Nhỡ đâu sang năm Nguyệt tỷ mới hai mươi chín tuổi thì sao?"
Chu Tự phối hợp.
"Vậy chúc Nguyệt tỷ năm sau nữa sinh nhật ba mươi tuổi nhận được lễ vật yêu thích Thu Thiển sửa lời.
Chu Ngưng Nguyệt:
"..."
Cách!
Chiếc hộp màu xanh lam bị nàng từ từ mở ra, giống hệt với lúc Chu Tự mở hộp, không có bất kỳ dị tượng gì.
Sau khi mở ra, bọn hắn nhìn thấy một quyển thư tịch đẹp đẽ, có dày hai ngón tay.
Bìa sách không có danh tự.
Chu Ngưng Nguyệt mở sách ra, đọc to nội dung trang thứ nhất:
"Chúng ta chơi một trò chơi nào"
"Nguyệt tỷ muốn chơi trò chơi sao?"
Thu Thiển nghiêng đầu hỏi.
Chu Ngưng Nguyệt lật một trang sách rồi đưa cho Thu Thiển xem:
"Là trên sách viết như thế"
Chu Tự đi theo nhìn thoáng qua, quả thực bên trên viết bằng Viễn Cổ văn, phải chơi trò chơi.
"Nhìn xem trang tiếp theo là cái gì.
Hắn bảo Nguyệt tỷ tiếp tục đọc.
"Để ta xem một chút nha.
Chu Ngưng Nguyệt dựng dọc quyển thư tịch trên mặt bàn, lật đến trang sau:
“Đôi khi thế giới của Thần rất nhàm chán, khi nào nhàm chán thì sẽ thích giấu kho báu. Mà trùng hợp là ta lại là người giỏi trong việc này. Số bảo vật của ta chất chồng như núi, ta đã chọn một số món bảo vật trân quý nhất trong số đó để giấu đi. Sau đó viết ra cuốn sách này, cuốn sách này rất dày, bên trong ghi lại vị trí cất kho báu. Chỉ là, ta có thể nhìn thấy nhưng các người thì không trông thấy được. Manh mối về bảo tàng nằm ngay trong cuốn sách, nếu lấy được bảo bối, có thể trường tồn cùng thế gian, có thể có được tư cashc thành thần, với hai điều này có đủ để hấp dẫn ngươi không? Nếu có hứng thú, có thể thử đọc và giải nghĩa những lời văn phía sau. Sách vẫn còn có nghĩa bảo tàng vẫn còn đó, chúc ngươi may mắn. Những người bạn phàm nhân đáng yêu của ta.
Hỉ Cố Lộng Huyền Hư Chi Thần "Sau đó thì sao?"
Trông thấy Nguyệt tỷ chỉ lật sách chứ không đọc nội dung lên, Chu Tự mở miệng hỏi thăm.
Chu Ngưng Nguyệt nhún vai, đặt thư tịch lên giữa bàn:
"Các ngươi tự xem đi, đứng lên, xích lại gần mà xem"
Hai người Chu Tự đầy nghi hoặc, sau đó đứng lên rồi tiến tới, đúng lúc này, thư tịch lại hơi di chuyển sang bên phía Thu Thiển, Chu Tự cũng đi theo hướng nó di chuyển.
Thu Thiển bên kia di động một chút, Chu Tự đi theo hướng bên kia di động.
Ầm!
Đầu hai người bị đụng vào nhau một phát.
"Thế mà cũng đụng vào được sao?"
Chu Ngưng Nguyệt ra vẻ như người lớn, thở dài nói:
“Cứ tiếp tục như vậy có phải đám các người sẽ hôn tiếp không, đụng mũi một chút lại đụng trán một chút?"
“Sự thật sáng tỏ, trăng cũng sẽ không"
Chu Tự thuận miệng phản bác.
Chu Ngưng Nguyệt gật đầu, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn.
"Nguyệt tỷ đang làm gì thế?"
Thu Thiển nghi ngờ hỏi.
"Không làm gì, mách cho mẹ ta biết cuối cùng con trai của mẹ ta cũng hôn vị hôn thê của nó rồi"
Chu Ngưng Nguyệt cũng không ngẩng đầu lên mà đáp lại.
Chu Tự:
"..."
Thu Thiển:
"..."
Trong lúc nhất thời, Chu Tự cảm thấy ánh mắt của Thu tỷ rất khác thường, hắn lập tức chỉ vào thư tịch rồi nói sang chuyện khác:
"Thu tỷ, xem bản đồ bảo tàng đi Lật thêm mấy lần nữa, hắn cũng hiểu vì sao Nguyệt tỷ lại không đọc lên.
“Trống không?"
Thu Thiển nhìn chằm chằm vào thư tịch, lại vươn tay lật thêm mấy lần nữa.
Trừ hai trang ban đầu ra quả thực những trang khác đều trông không. “Dựa theo kinh nghiệm trong giang hồ của ta, có mấy loại biện pháp dưới đây là có thể xem được bản đồ cất giấu kho báu. Một là dội nước. Hai là hơ lửa. Ba là chiếu bóng mờ. Bốn là dùng dao cạo một lớp. Năm là lấy máu nhận chủ"
Chu Tự nhìn về phía Thu Thiển để xin ý kiến.
Thu Thiển:
"..."
Hai người trao đổi hai câu, dự định sẽ thử từng cái một, không nghờ rằng từ một đến bốn đều không có hiệu quả.
Khi dùng đến biện pháp thứ 5, Thu Thiển cầm một con dao nhỏ, nhẹ nhành rạch lên ngón tay Chu Tự.
Máu tươi nhỏ lên mặt thư tịch.
Cũng không có phản ứng gì.
Phù phù..thôi ngón tay hai ba lần, Chu Tự nghi ngờ rằng bản thân mình đã đắc tội Thu tỷ ở đâu đó, lấy việc công báo thù tư.
May mà chỉ là bị thương ngoài da.
"Các ngươi đang đùa đấy à? Nếu mấy loại biện pháp thông thường thế này mà có thể giải được bí mật thì nó còn lưu lại đến ngày nay sao?"
Chu Ngưng Nguyệt ném sách cho Chu Tự rồi nói:
"Không nghiên cứu cái này nữa, đem Biên Giới Thạch cho ta, để ta nghiên cứu cái này"
Nguyệt tỷ lấy được Biên Giới Thạch, thì lập tức trở về phòng.
"Thu tỷ muốn nghiên cứu sao?" Chu Tự hỏi Thu Thiển.
"Còn học Viễn Cổ văn sao?"
Thu Thiển hỏi lại.
"Học chứ.
Chu Tự thu quyển bảo thư kho báu kia lại.
Hắn cảm thấy không cần thiết phải để ý tới Thần Hỉ Cố Lộng Huyền Hư, có lẽ sách này chỉ dùng để đánh lạc hướng.
Căn bản không hề tồn tại bảo tàng.
1122 chữ