Chu Tự gật đầu tỏ vẻ hiểu. Thần Vực là nơi ở của chư thần, tín đồ cũng là con người bình thường, tùy tiện tiến vào đương nhiên sẽ gặp vô vàn nguy hiểm, càng đứng nói thần của tín ngưỡng còn không ở bên trong. “Trước đây ngoại thành Thần Vực là nơi ở của thần thánh, những người có thể đi đến trước cổng và tiến vào Thần Vực đều có tư cách gặp mặt Thần Minh. Không như hiện nay chư thần đã mất tích, đây cũng là nơi rồng rắn lẫn lộn. Những người có chút biện pháp đều có thể tiến vào.
Bách Mạch tiên tử liếc nhìn chủ cửa hàng ở bên cạnh một cái.
“Cái này bao nhiêu tiền?"
Chu Ngưng Nguyệt nhìn chằm chằm bùa chú ở giữa hỏi.
“Một ngàn tám trăm tám mươi tám viên linh thạch Bách Mạch tiên tử trả lời theo bản năng.
“Ta muốn mua nó"
Chu Ngưng Nguyệt cầm bùa chú lên nói. “Ngươi biết đây là bùa chú gì à?"
Bách Mạch tiên tử tò mò hỏi.
“Sưởi ấm” Chu Ngưng Nguyệt đáp lại nói.
Bách Mạch tiên tử nở nụ cười, nhẹ giọng nói:
“Nhắc nhở các ngươi một câu, đứng lại gần nơi sâu bên trong thành, ít nhất cũng đừng táo bạo lại gần. Bên trong có tín đồ điên cuồng và có cả dư nghiệt của thời đại Thần Minh, họ thường xuyên bàn việc bên trong. Nếu các người đi vào, rất có thể bị phát hiện, sau đó bị cấm nhốt. Còn về họ muốn làm gì, ta cũng không biết.
“Thực lực thế nào mới có thể vào được?"
Thu Thiển hỏi.
“Chờ các ngươi đạt đến Nguyên Linh bậc bốn rồi tính, nhưng để an toàn, cần phải vượt qua trung tam phẩm.
Đến gần cổng Thánh Vực, cũng không ai biết sẽ xuất hiện người đẳng cấp thế nào.
Bách Mạch tiên tử nói với vẻ nghiêm trọng. Mấy lần nàng muốn lại gần cánh cửa đó, nhưng cuối cùng chỉ có thể ngắm mà không thể gần, có lẽ vẫn chưa đủ thành kính.
Trong lòng Chu Tự cũng ý thức được thực sự rất nguy hiểm, nếu chỉ là một đám dã quái thì hắn cũng không để ý. Nhưng bên trong rất có thể là một đám BOSS, cho dù hắn không sợ một tên thì cũng không thể đối phó được một đám. Dùng hết công lực ngàn năm rồi, chỉ có thể dùng đặc hiệu. Mà đặc hiệu chỉ ở Giai Linh bậc sáu, ngoài việc dùng để tỏ vẻ ngầu ra thì không có tác dụng gì.
Dạo này Ma Chủng tăng ca thức đêm, cũng không thể ra được một vòng, phải tìm đến nhị thúc rồi, trong lòng Chu Tự tính toán việc tiếp sau.
Thu Thiển nhìn về phía nơi sâu trong ngoại thành Thần Vực, hơi cau mày lại. Nàng luôn cảm thấy trong đầu có âm thanh chói tai, nghe kỹ lại thì không có gì.
“Đúng rồi, mặt trời đỏ là thế nào?"
Chu Tự chỉ lên mặt trời đỏ trên không trung hỏi.
Sự biến đổi đột ngột chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó. Cụ thể là gì thì hắn cũng chỉ suy đoán, không dám chắc chắn.
“Nghe nói là có người mở ra thứ gì đó của Thần Minh để lại, người của sâu trong ngoại thành nghi ngờ có khả năng là Thần Minh quay lại hoặc là ai đó động vào cổng lớn"
Bách Mạch tiên tử sắp xếp ngôn từ, nói tiếp:
“Tóm lại là có người bên ngoài mở ra thứ gì đó, hoặc là động vào thứ gì đó. Mà thứ này có liên quan mật thiết đến Thần Minh. Có thể là một cánh cổng, cũng có thể là một người ra đời. Mặt trời đỏ đại diện cho Thần Mặt Trời trông coi mặt trời và hỏa diễm. Những người liên quan đến Thần Minh đang tìm kiếm khởi nguồn, không biết là có người vô tình mở ra hay là cố ý động vào.
Chu Tự hỏi dò:
“...Đại khái là xảy ra lúc 7 giờ phải không?"
“Ừm, nhưng tạm thời không biết khởi nguồn"
Bách Mạch tiên tử gật đầu.
Ta cảm thấy ta biết là chuyện gì rồi...Chu Tự thầm nghĩ.
“Nếu phát hiện ra khởi nguồn thì những tín đồ đó sẽ làm gì?"
Chu Tự nhanh chóng suy nghĩ hỏi.
“Tín đồ chỉ là một phần, thực ra người sẽ ra tay là tòng thần, những người đó chắc hẳn đều sẽ cướp đoạt khởi nguồn"
Bách Mạch tiên tử nhìn Chu Tự với vẻ đăm chiêu.
Xem ra dưới Thanh Thành gặp nguy hiểm rồi, không biết danh tiếng của cha có thể trấn áp những người đó không. Chu Tự cảm thấy mình đã gây đại họa. Nếu đoán không nhầm, mặt trời đỏ có khả năng là do ‘lửa cực nóng gây ra. Hắn không hiểu được quan hệ giữa hai thứ này, nhưng thời gian đúng là rất khớp. Muốn xác định cũng rất dễ, tìm được chìa khóa thứ hai đi mở cửa là được.
Còn về đằng sau cánh cửa thứ nhất sẽ gặp phải điều gì, chỉ có thể đợi qua vài ngày nữa rồi tính.
“Thần Minh là người tốt hay kẻ xấu?"
Thu Thiển bình tĩnh hỏi.
Chu Tự và Chu Ngưng Nguyệt không nói gì, họ không thèm để ý, Thần Minh xấu xa hay không thì họ cũng là kẻ xấu.
Thu tỷ quan tâm là vì nàng là Thần Minh chi nữ. Nhưng nàng là con của Thần Minh nào, bản thân nàng cũng không biết.
“Rất xin lỗi"
Bách Mạch tiên tử lắc đầu, thở dài nói:
“Việc này ta không trả lời ngươi được, Thần Minh chưa từng làm gì đối với ta. Nhưng Thần Minh đã làm rất nhiều chuyện với người của thời đại đó. Tốt hay xấu rất khó đoán. Nhưng cuối cùng Thần Minh vẫn biến mất không còn dấu vết chắc chắn là có nguyên nhân của nó.
Thu Thiển không nói gì nữa.
1088 chữ