Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 304: Lộ Tẩy




Dáng vẻ của cung điện làm cho hắn bất ngờ.

Lửa ở nơi này như hộ vệ, bảo vệ mọi thứ.

Có điều không ngăn được đao ý của Vĩnh Ám Chi Nhận.

Nơi này chính là bên trong cánh cửa, có hơi vượt khỏi dự đoán của hắn. Chu Tự vốn cho rằng sẽ nhìn thấy người nào đó hoặc sức mạnh nào đó.

Không ngờ lại là một cung điện.

"Xem ra có liên quan tới Thái Dương Thần"

Chu Tự lờ mờ có suy đoán.

Nơi này không đơn giản, không có Đại Địa Thần Khuyển của Thí Thần Đạo theo thì Hầu Trầm không có cách nào vào được.

Cũng tốt, một mình hắn thì sẽ dễ bề làm việc hơn.

Có thể tùy cơ ứng biến.

Hầu Trầm và Đại Địa Thần Khuyển cũng biết rất ít về Thái Dương Thần giống hắn.

Lửa đỏ lùi lại từng chút một, một cầu thang xuất hiện trước mặt Chu Tự, hắn bước từng bước lên.

Chỉ một lát sau, lửa đỏ chung quanh bắt đầu ít đi, chúng chỉ bám vào xung quanh kiến trúc chứ không lan rộng khắp nơi như trước.

Đi trăm bước.

Cột trụ càng rõ ràng, mái vòm đã ở ngay bên trên.

Lửa dưới chân cũng không còn cháy hừng hực, cung điện bên trên cũng dần xuất hiện trong tầm mắt.

Đến rồi.

Chu Tự đứng dưới đại điện, ánh mắt hắn dừng ở vị trí cao nhất của đại điện.

Nơi đó có một thần tọa đang rực lửa, lửa đỏ tỏa ra từ thần tọa có thể dốt cháy mọi thứ.

Một nam nhân đang vắt chân ngồi trên thần tọa, hắn dựa vào một bên thành ghế, một tay chống cằm, đôi mắt khép hờ.

Khi Chu Tự dừng lại một lát, người này khẽ nhướng mày, hắnliếc Chu Tự một cái, rồi nói với một giọng điệu lười biếng:

"Con người à? Vào điện rồi sao không quỳ?"

"Ngươi là ai?"

Chu Tự ngẩng đầu nhìn nam nhân bên trên, hắn không kiêu ngạo cũng không tự ti.

Nam nhân ngồi đó khẽ động đậy cơ thể, hắn tựa lưng vào thần tọa, đưa liếc nhìn Chu Tự ở bên dưới, giọng hắn trầm khàn mà vẫn rõ ràng:

"Nơi này là Thái Dương Thần Điện, ta là Thái Dương Thần trông coi mặt trời và nắm quyền điều khiển lửa. Ngọn lửa đầu tiên của sinh linh là cầu được từ ta, nhờ có ta mà mọi vật mới được đắm chìm trong ánh sáng. Vậy đã đủ cho ngươi quỳ xuống cúng bái chưa?"

Chu Tự khẽ động tay, đao xoay tròn trong tay hắn rồi dừng ở trước mặt hắn.

Đùng!

Vỏ đạo dính trên mặt đất, hắn khẽ cầm chuôi đao rút ra.

Leng keng!

Thân đao rời khỏi vỏ, đao ý bá đạo bỗng tràn ngập, bóng đêm quét qua như một cơn gió, lửa dưới Thái Dương Thần Điện tắt hết.

Cơn gió thổi lên khiến Thái Dương Thần mất hết vẻ uể oải.

Hắn không thể không nhìn thẳng vào người đứng dưới kia.

"Bây giờ ngươi nói xem, người phải quỳ là ai?"

Chu Tự nhìn chằm chằm vào Thái Dương Thần rồi hỏi.

"Ha."

Thần Thái Dương cũng không mất đi vẻ bình tĩnh, hắn cười khẩy một tiếng, nói:

"Con người đúng là kỳ lại, rõ ràng sống trong sự che chở của thần, nhưng vẫn muốn phản kháng. Cũng không nghĩ kỹ xem, ai ban cho các ngươi sự hòa bình?"

"Thời đại Thần Minh đã qua từ lâu rồi.

Chu Tự nói.

"Ồ, vậy thời đại của các người sẽ qua vào lúc nào đây? Không bao lâu nữa cũng sẽ xuất hiện người phản kháng Thần Thái Dương nói một cách khinh bỉ.

Chu Tự:

"..."

Có thể thay đổi chủ đề không? Ta bí từ rồi.

Vừa mới bước vào giới Tu Chân, hắn hoàn toàn không biết lịch sử của Tu Chân, không thể nào biện luận với một vị thần không biết đã sống bao nhiêu năm.

Chu Tự quá trẻ, những thứ hắn biết cũng chỉ là phiến diện.

Một câu, hai câu còn được, chứ nhiều là sẽ để lộ nhược điểm.

Đối phương mạnh, hắn không thể biểu hiện mình yếu thế, cũng không thể để lộ mình kém hiểu biết.

Thua người, không thua trận.

"Phải học được cách chấp nhận sự thật, sống trong quá khứ mà phán đoán tương lai không bằng nhìn thẳng vào thực tại"

Chu Tự tùy tiện nói một câu, thay đổi chủ đề.

"Ngươi là Thái Dương Thần?"

"Tại sao ngươi lại nghi ngờ?"

Thái Dương Thần dựa vào thành ghế sau, hỏi.

Thái Dương Thần thì chắc chắn là ta không thể chống lại, nhưng mà ngươi, thì hình như ta có thể đánh một trận.

Chu Tự thầm suy nghĩ trong lòng, không nói thẳng ra mà im lặng một lát.

Im lặng có thể làm cho đối phương suy nghĩ nhiều một chút, lúc đối phó với dã thú hắn cũng từng dùng phương pháp này.

Chả có tác dụng gì.

Nhưng nhìn chằm chằm đối phương thì rất có ích, lúc này hắn đang nhìn Thái Dương Thần.

"Ngươi mở ra được mấy cánh cửa rồi?" Thái Dương Thần chợt hỏi.

"Ngươi không biết à?"

Chu Tự hỏi lại.

"Này con người, ngươi cũng âm hiểm đấy"

Thần Thái Dương cười nói.

Ta cho ngươi hống hách thêm một lát nữa đấy, boss cấp thế giới ạ. Chu Tự thầm chửi thề trong lòng, hắn nói:

“Ngươi yếu hơn truyền thuyết khá nhiều đấy"

"Xem ra ngươi chỉ đi nhầm vào nơi này chứ chẳng biết gì cả"

Nụ cười của Thái Dương Thần lại càng rực rỡ.

Chu Tự:

"..."

Sao ngươi nhìn ra được? Đúng là chơi không lại đám người này.

"Để ta thử bản lĩnh của ngươi một chút, xem ngươi có tư cách gì mà rút ra được cây đao này"

Thái Dương Thần đứng lên, hắn nhẹ nhàng động ngón tay, lửa đỏ trấn áp Thí Thần Đạo.

Ngay sau đó, đưa tay nhẹ nhàng lay động cơ thể Chu Tự.

Quả nhiên, Chu Tự thoát khỏi Thí Thần Đạo rồi bay lên trên.

Rất suôn sẻ, điều này mang nghĩa đối phương rất nhỏ yếu. Thái Dương Thần bước một bước tới gần Chu Tự, ngón tay hắn hơi nâng lên, dùng một ngón thăm dò là đủ.1146 chữ