“Vậy rốt cuộc hắn là ai?"
Thu Thiển hỏi.
Bách Mạch tiên tử và chủ sạp hàng không nói thêm nữa, có chút kiêng sợ.
Thu Thiển cảm thấy ở nơi này thể diện của mình không lớn bằng Chu Tự, khi Chu Tự hỏi, những người này bắt buộc phải trả lời.
“Các ngươi xem, mặt trời rực lửa đang biến mất.
“Có chuyện gì vậy? Có liên quan đến cái tên đó sao?"
“Các ngươi biết cái tên này nói đến ai không? Ta cứ cảm thấy có người biết nhưng ấp úng không dám nhắc đến?"
“Không phải không dám nhắc tới, mà ở ngoại thành Thần Vực cố hết sức đừng nhắc tới hắn, không may mån."
Lần này Chu Ngưng Nguyệt và Thu Thiển càng tò mò hơn.
Thu Thiển đột nhiên ngẩn người, hình như nàng đã nghe đến cái tên này ở đâu đó. Tóm lại lúc quay về chắc có thể hỏi rõ ràng.
“Báo họ tên giả, ăn nói bừa bãi"
Trên điện Thái Dương Thần điện thượng, giọng nói của Thái Dương Thần mang theo vẻ dồn dập, thậm chí hoang mang, ngọn lửa cũng dừng lại trong chốc lát. Khi nghe thấy cái tên này, tim của hắn dừng lại mấy giây, cũng may phản ứng nhanh, không bị mất phong thái.
Cái tên này không ổn ư? Chu Tự không nghĩ nhiều, chỉ nói:
“Ta đã nói tên ta rồi, bây giờ đến lượt ngươi, muốn yên ổn ở đây không bị người khác làm hại, ngươi có thể trả thù lao thế nào?"
Đối phương báo họ tên giả, Thái Dương Thần bị đánh mạnh vào tinh thần, nhưng vẫn bình tĩnh lại trong thời gian mấy hơi thở. Đôi mắt hắn nhìn chằm chằm Chu Tự, dường như muốn nhìn rõ người phía dưới. Thậm chí còn muốn hỏi vì sao hắn báo cái tên này.
Cuối cùng, hắn từ bỏ.
Không hỏi ra được gì còn đỡ, chỉ sợ hỏi ra điều gì khiến người ta sợ hãi.
Thái Dương Thần Điện.
Ngọn lửa trở nên êm dịu, sức nóng đang lan tràn, thế lửa nhỏ dần. Phía trên cao nhất đại điện, Thái Dương Thần dựa vào thần tọa, sắc mặt hắn bình tĩnh, uy vũ bất phàm. Trong ánh mắt như lửa bập bùng bóng hình của Chu Tự. Thực lực và cái tên của đối phương đều khiến hắn bất ngờ.
“Theo ngươi thấy có người nhằm vào chỗ của ta, nguy hiểm nhất sẽ là gì?"
Thái Dương Thần nói với giọng trầm thấp:
“Là sự sợ hãi trong lòng hay là chênh lệch về thực lực?"
“Ngươi có thể làm tăng thực lực của ta hả?"
Chu Tự nghi hoặc hỏi.
Bảy cánh cửa bên ngoài, thần bí nhất là cánh cửa thứ bảy, có thể đúng như lời Thái Dương Thần nói, cần phải mở ra sau cánh cửa khác và giữ quyền hạn trong. Như thế mới có thể mở ra cánh cửa thứ bảy. Hắn cần giữ lại quyền hạn của mặt trời, nhưng rốt cuộc sẽ gặp phải kẻ địch thế nào cũng không dễ đưa ra kết luận. Có thể tăng thêm sức chiến đấu chắc chắn là việc tốt. Cũng không biết tăng thêm về mặt nào, nếu là Ma Chủng thì...không có tác dụng gì. Có còn hơn không.
Còn về nỗi sợ hãi trong lòng, hắn là người phe phản diện còn cần sợ ai? Tu sĩ chính đạo ư? Nhưng những kẻ nhằm vào quyền hạn của mặt trời đều là dư nghiệt của thời đại Thần Minh phải không? Hắn không hề sợ.
“Có được coi là tăng mạnh thực lực của ngươi hay không thì cũng không chắc, nhưng có thể khiến ngươi khác đi thì là thật.
Thái Dương Thần giơ một ngón tay.
Ánh lửa đi lên cánh tay của Chu Tự, không có sức mạnh, trong chớp mắt ánh lửa đã tiến vào trong kinh mạch.
“Đừng phản kháng, ngươi biết nó không hề gây tổn hại đến ngươi.
Thái Dương Thần vội giải thích.
Chu Tự dẹp công lực ngàn năm ra để ngọn lửa đi vào. Công lực ngàn năm không kiểm tra ra thứ gì, có thể thả đi.Trong thời gian một hơi thở, ngọn lửa đến vị trí đan điền, lượn quanh hai vòng, cuối cùng rơi đến điểm đỏ đầu tiên trong linh khí Chu Thiên như thay thế điểm đỏ rực, nhưng lại không có thay đổi gì.
“Hạt giống quyền hạn, có hạt giống này, ngươi có thể mượn sức mạnh của quyền hạn của mặt trời và ngọn lửa trong điện Thái Dương Thần. Ưu điểm là hạt giống chỉ là tạm thời, sẽ không ảnh hưởng tu vi của ngươi, mượn dùng vô cùng thuận tiện. Khuyết điểm là khoảng cách quá xa thì hạt giống không thể có nhiều tác dụng, chỉ còn lại một chút năng lực nhỏ yếu. Thứ hai là quyền hạn không hợp với ngươi, mượn sử dụng sẽ chịu hạn chế khá lón."
Nói xong Thái Dương Thần tóm vào không trung, ngọn lửa bùng lên như nước chảy, hội tụ trong tay hắn. Chỉ một lát, quyền trượng ngọn lửa được thành hình, chậm rãi rơi vào trong lòng bàn tay Thái Dương Thần.
Vù!
Cánh tay khẽ động, quyền trượng thoát ra khỏi tay Thái Dương Thần rơi xuống trước mặt Chu Tự. “Quyền trượng thái dương, tay cầm quyền trượng, ở đây ngoài ta ra thì ngươi có thể điều động được tất cả mọi quyền hạn. Ưu điểm là có thể ngưng tụ tất cả quyền hạn của ta, có thể cho ngươi năng lực ngăn địch. Khuyết điểm tiêu hao quá lớn không thể sử dụng trong thời gian dài, phải thật thận trọng, hơn nữa quyền hạn nhận quyền trượng không nhận người. Bất kể là ai, chỉ cần cầm quyền trượng trong tay thì có thể nắm giữ quyền hạn. Tốt nhất là ngươi phải bảo quản cẩn thận.
Thái Dương Thần nhấn mạnh.
Chu Tự cầm quyền trượng khẽ động ý niệm, ánh lửa hiện ra, khiến hắn có cảm giác như hắn là chúa tể của cả điện Thái Dương Thần. Nhưng không dễ sử dụng, không có cảm giác muốn gì được nấy như công lực ngàn năm. Cuối cùng sức mạnh bên ngoài vẫn là sức mạnh bên ngoài.
Cầm về cho Thu tỷ, xem liệu có thể có tác dụng với điều khiển thần lực của nàng không, nghĩ như vậy hắn bèn cất quyền trượng đi.
1063 chữ