“Ta có vấn đề cần hỏi"
“Vấn đề gì?"
Thái Dương Thần hỏi.
“Ngươi đánh thức quyền hạn, tại sao không phải là bản thể của ngươi dung hợp với ngươi?"
Chu Tự hỏi.
"Ha!"
Thái Dương Thần hạ dài một tiếng:
“Loài người, ngay cả điều này mà ngươi cũng không biết hả? Ta là một chút ý niệm còn sót lại lúc ban đầu xây dựng thời đại Thần Minh, về lý thuyết ta không nhận ra cây đao trong tay ngươi, chẳng phải là phản kháng ở giai đoạn sau đúng không? Vậy tại sao ta lại biết? Nguyên nhân thực ra rất đơn giản, vì bản thể của ta đã rơi rụng từ lâu"
Thái Dương Thần dừng một lúc, mới nói tiếp:
“Cho nên ký ức thuộc bản thể dung nhập vào trong quyền hạn, đang đợi người kế nhiệm thức tỉnh, quay trở lại. Sau đó ngươi đã đánh thức ta, như vậy ta mới có thể nói chuyện bình thường với ngươi, không có ngăn cách thời đại"
Chu Tự gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, Thần Minh thật lợi hại, vẫn có thể tồn tại. Không còn vấn đề gì nữa cũng nên rời khỏi đây rồi.
Trước khi đi hắn định thử hạt giống quyền hạn. Nhưng vừa mới gợi lên thì phát hiện hạt giống quyền hạn muốn bao trùm toàn thân, việc này khiến hắn cảm thấy không thoải mái, công lực ngàn năm được hắn phái ra, sau đó gõ vào hạt giống quyền hạn.
Răng rắc!
Hạt giống nứt ra...
Chu Tự:
Thứ tạm thời quả nhiên không chịu ăn đòn được, vừa đụng đã hỏng.
Roạt!
Ngọn lửa rỗng trênThái Dương Thần đột nhiên nứt ra một mảng.
“Ngươi...đã làm gì hả?"
Thái Dương Thần có chút khó hiểu.
“Hạt giống của ngươi hơi giòn.."
Chu Tự lúng túng nói.
Một lát sau, Thái Dương Thần được biết hạt giống bị nứt, nhất thời rơi vào trầm mặc, cuối cùng chỉ bảo Chu Tự dùng quyền trượng thái dương tự khôi phục chứ không làm lại một hạt khác.
Hắn không tiêu hao nổi.
“Cánh cửa ở đây là do ta mở, sự thức tỉnh của ngươi có ảnh hưởng đến ngoại thành Thần Vực không?"
Chu Tự bỗng nhớ đến mặt trời đỏ.
Thái Dương Thần trầm mặc một lát, lắc đầu nói:
“Đợi lúc nào ta nghĩ ra rồi sẽ nói với ngươi"
“Lần sau khi ta đến, ngươi có thể ra nghênh đón ta không?"
Chu Tự nhắc đạo hỏi.
“Loài người, sao cứ phải cố chấp với câu hỏi này? Ngươi thấy ta giống kẻ ngốc không?"
Thái Dương Thần cười trả lời.
Sau đó trò chuyện vài câu xong Chu Tự cầm Thí Thần Đao rời khỏi điện Thái Dương Thần.
Thái Dương Thần đưa mắt tiễn Chu Tự rời khỏi thần điện, thoát khỏi không gian này. Ban đầu hắn còn nụ cười trên môi, phút chốc liền âm trầm. Hắn trầm mặc rất lâu, duy chỉ có ngọn lửa vẫn đang cháy. Cuối cùng Thái Dương Thần mới tự nhủ:
“Loài người đúng là kỳ lạ, càng thể hiện khí phách, càng kính phục người xưa, thì càng có được sự tôn kính của họ, khiến họ buông lỏng cảnh giác. Thanh niên này không tiếp xúc với nhiều việc, nhưng hắn khá đặc biệt, hợp tác với hắn cũng như bảo hổ lột da. Nhưng ta không có gì trong tay, làm sao phải sợ liều chết một phen? Cũng chẳng phải ta không đánh cược nổi, lần trước bị thua, lần này chưa chắc.
Thái Dương Thần dựa về phía sau, nhìn trần nhà của điện Thái Dương Thần, cau mày:
“Cánh cửa được sửa lại, là bút tích của ai? Liệu có đi quá xa với ý định ban đầu của chúng ta không?” Thái Dương Thần không nghĩ nhiều, chậm rãi nhắm mắt. Hắn vốn định đi dạo quanh khắp chốn, xem xem vài thủ đoạn nào đó trong thần điện có còn hay không. Nhưng..hắn không dám đi ra ngoài. May mà để lại cho mình một tuyến phòng ngự, tránh bị bức hại.
Người đến đây khiến người ta đau đầu.
Chu Tự đi ra khỏi cổng lớn điện Thái Dương Thần, lúc đi ra thì ngọn lửa biến mất, khí tức nóng rực giảm bớt, cánh cửa đóng chặt, nhưng muốn mở ta vẫn vô cùng dễ dàng.
Phập!
Khi cửa đóng, Chu Tự quay đầu nhìn một cái, tuy cánh cửa không còn nóng hầm hập, nhưng vẫn đỏ rực như lửa.
“Gia, ngươi có sao không?"
Đại Địa Thần Khuyển đi đến bên cạnh Chu Tự vội hỏi.
“Ừm, không sao, cánh cửa này thông đến điện Thái Dương Thần, có quyền hạn của Thái Dương Thần ở trong"
Chu Tự giải thích đại khái.
Trong đó có quyền hạn, có nghĩa là mức độ nguy hiểm sẽ cao hơn, nói ra để họ chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, muốn rời đi cũng được.
“Gia, có lẽ ngươi không có cảm giác gì, lúc cánh cửa đầu tiên được mở ra, trong có sức mạnh đặc biệt. Sức mạnh này có thể khiến chúng ta tu luyện ít mà thành quả lại nhiều, cho nên chắc chắn ta sẽ không rời đi. Đương nhiên, ta là thú cưng của Gia, đứng ở tuyến đầu vì Gia là chuyện nên làm.
Đại Địa Thần Khuyển bày tỏ lòng trung thành.
Hầu Trầm thấy thế vội nói:
“Đạo hữu khách sáo rồi, thăm dò nơi này khiến ta có thu hoạch rất lớn, có nguy hiểm là chuyện tất nhiên. Mong đạo hữu có thể cho ta ở lại. Hầu mỗ chẳng phải trẻ con, hiểu rõ tình hình, muốn có thu hoạch thì đâu thể tránh được nguy hiểm? Cơ hội ngàn năm khó gặp, hơn nữa chúng ta chẳng qua chỉ làm trợ thủ thôi, thực ra người giải quyết vấn đề thực sự là đạo hữu.
Chu Tự cảm thấy nên cho những người này chút phúc lợi, trong lòng cũng đỡ áy náy. Để xem quyền trượng thái dương có thể hỗ trợ Thu tỷ hay không, nếu không có tác dụng thì ném cho Đại Địa Thần Khuyển, gặp phải nguy hiểm thì họ cũng có thể ứng biến.
1091 chữ