Nhưng trận linh ngũ phẩm, thực sự là tiên bối giỏi, trong mấy người họ, mạnh nhất cũng chỉ là Đấu Giả thất phẩm.
Hy vọng là xa vời, chỉ có thể hành động tuỳ vào hoàn cảnh thôi.
Không quá mười bước, Chu Tự trông thấy đằng trước có một thân ảnh xuất hiện, là Tạ Ngọc Sơn.
“Vừa rồi Minh Nam Sở đều nói thực lực của ta cho ngươi biết, vì sao ngươi còn muốn quay lại?"
Tạ Ngọc Sơn có chút ngoài ý muốn nhìn Chu Tự, trầm giọng nói:
"Chạy tiếp về phía trước, tìm cơ hội phá trận thì các ngươi mới có cơ hội, cứ như vậy tới tìm ta có khác nào đi chịu chết đâu?"
"Muốn hỏi ngươi mấy câu?"
Chu Tự dừng lại hỏi.
"Ngươi hỏi đi"
Vẻ mặt Tạ Ngọc Sơn khá thoải mái.
Hành động của Chu Tự cực kỳ khác thường, nói hắn vô tri, nhưng thần sắc lại rất nghiêm túc, tính mục đích cực mạnh.
Không chỉ như thế, lúc trước, kẻ duy nhất có thể ngẩng đầu cũng là hắn.
Thế nên cần phải nghiêm chỉnh.
“Tiền bối muốn gây bất lợi cho chúng ta hoặc bên đám người Tô Thị sao?"
Chu Tự đi thẳng vào vấn đề.
"Nếu ta nói không thì sao?"
Tạ Ngọc Sơn cười hỏi.
"Vậy có thể phá bỏ trận pháp, để cho chúng ta đi xem một chút có được không?"
Sắc mặt Chu Tự không thay đổi, hỏi.
Vấn đề này khiến Tạ Ngọc Sơn bật cười hai tiếng, vẻ mặt hắn bất đắc dĩ nói:
"Có đôi khi, thật sự không thích hợp để đập nồi mà truy vấn đến cùng đâu, các ngươi hoàn toàn có thể tiếp tục tiến lên phía trước. Nói thật, ta rất xem trọng các ngươi, cũng muốn biến giới hạn của các ngươi đến đâu?
“Vì sao tiền bối lại làm vậy?"
Từ Từ có chút kích động.
Tạ Ngọc Sơn không thừa nhận, nhưng câu nói kia chẳng khác nào biến thành thừa nhận, Từ Từ cùng Minh Nam Sở đều không hiểu vì sao đối phương phải làm như vậy.
Không tìm thấy động cơ nào.
"Thực ra cũng là ngoài ý muốn"
Tạ Ngọc Sơn thở ra một hơi, bất đắc dĩ thở dài:
"Ba người chúng ta được mời đến là muốn nghiêm túc dạy dỗ các ngươi, chỉ là kế hoạch còn lâu mới bắt kịp biến hoá, lúc tới, chúng ta phát hiện Thanh Thành không bình thường. Tuy tu vi của các người yếu kém, nhưng ít nhiều cũng có chút phát hiện chứ?"
Minh Nam Sở cùng Từ Từ lập tức nghĩ đến biến hoá mà Trình tỷ nói, có ích với việc tu luyện.
Tạ Ngọc Sơn nhìn vẻ mặt của đám người Minh Nam Sở, tự mình cười nói:
"Xem ra quả thực các người đã biết, chúng ta vừa mới phát hiện cũng có chút bất ngờ, sau vài lần xác nhận, phát hiện vậy mà nơi này lại là nguồn gốc mà chúng ta bắt đầu tìm kiếm cách đây không lâu. Điều này khiến chúng ta mừng rỡ như điên, nhưng đây là nơi thế nào thì các ngươi cũng biết đấy, vì dạy học nên chúng ta mới có thể lưu lại trong một thời gian ngắn. Để nhanh chóng tìm được lối vào, chỉ có thể đánh chủ ý lên người các ngươi mà thôi, nghe nói các ngươi đã trải qua hai lần cơ duyên ở Thanh Thành. Hẳn là sẽ biết Thanh Thành có địa điểm đặc biệt chứ? Vậy lối vào ở đâu?"
“Liệu sau khi biết, tiền bối có giết người diệt khẩu không?"
Minh Nam Sở hỏi.
Tạ Ngọc Sơn nở nụ cười nói:
"Chỉ là có đôi khi Tu Chân giới không giảng đạo lý, biết nhiều thì rất dễ gặp phải nguy hiểm, hơn nữa chúng ta cũng không hy vọng có một số chuyện bị truyền ra ngoài.
"Là vì Thái Dương quyền hành sao?"
Chu Tự chậm rãi mở miệng.
"Hum?"
Tạ Ngọc Sơn kinh ngạc nhìn về phía Chu Tự, những lời này nằm ngoài dự đoán của hắn:
"Ngươi biết sao?" "Thực ra ngươi có thể trực tiếp hỏi ta, không cần phải phiền phức như vậy, cuối cùng cũng vẫn phải gặp lại ta thôi"
Chu Tự nhắc nhở.
"Vậy có thể nói cụ thể cho ta biết không?"
Tạ Ngọc Sơn ban đầu còn tuỳ ý, lúc này thần sắc đã trở nên nghiêm túc.
"Dư nghiệt của thời đại Thần Minh sao?"
Chu Tự hỏi ngược lại.
Tạ Ngọc Sơn lắc đầu, trầm giọng nói:
"Con đường tu chân chỉ là con đường nhỏ, con đường Thần Minh mới là vĩnh hằng"
Chả hiểu ra làm sao, Chu Tự thầm chửi bới trong lòng, sau đó nói:
"Hiện tại có thể tránh ra không?"
"Tránh ra?"
Tạ Ngọc Sơn kinh ngạc:
"Thoạt nhìn ngươi cũng không ngốc, vì sao nghĩ rằng ta sẽ tránh ra? Thứ ngươi biết hữu dụng với ta, sao ta có thể thả ngươi đi được? Không nói đến việc này, trên người ngươi có cấm chế, không thể phá vỡ cũng không có cách nào truyền tin tức ra bên ngoài, thậm chí đến điện thoại cũng mất sóng. Chúng ta có chuẩn bị mà đến, cho dù sáu người các ngươi chỉ là mấy tiểu tử thất phẩm bát phẩm, cũng không hề coi thường. Vì vậy, các ngươi chỉ có thể phối hợp với chúng ta.
Răng rắc!
Rầm!
Chu Tự giơ tay lên, nhẹ nhàng kéo vòng tay màu vàng xuống, vòng tay phát ra tiếng vỡ vụn, tiêu tán trên không trung.
Răng rắc!
Phanh!
Vòng tay kia lập tức vỡ ra.
"Thật coi thường người khác"
Chu Tự cất bước đi lên phía trước.
Đã lãng phí không ít thời gian, nếu cứ tiếp tục, hắn nên chết vì nhiều lời.
Hắn mới là BOSS phản diện. Càng nói nhiều thì càng tốn thời gian, xác suất Tô Thi bị thương càng lớn, đến lúc đó Nhị thúc mà biết hắn nhiều lời khiến Tô Thi bị thương, rồi tìm cha mẹ hắn lý luận, cha mẹ hắn không lý luận nổi, lại đến dạy dỗ hắn, đến lúc này, nhân vật phản diện cũng chết vì nói nhiều.
1105 chữ