Vốn dĩ hai người họ còn đang nói chuyện với nhau, nhưng đột nhiên cảm nhận được sức mạnh dao động, lúc này Hoàng Thạch đạo nhân mới trực tiếp động thủ.
Ba người Tô Thi không biết sức mạnh xung động đồng nghĩa với cái gì, Chu Tự thì biết, là Tạ Ngọc Sơn muốn để Hoàng Nham đạo nhân mau chóng rời khỏi.
"Đúng rồi, các ngươi không sao? Cũng có người cứu sao?"
Âm Túc tò mò hỏi.
"Cũng gần như vậy"
Chu Tự đáp qua loa.
Hàn Tô suy nghĩ một chút, cũng biết đại khái tình huống.
Chốc lát sau, Chu Tự dừng lại, hắn chỉ phía trước nói:"Các ngươi cứ chạy thẳng về phía trước, Minh Nam Sở bọn hắn đang ở đằng kia, ta có việc muốn đến phụ cận nhìn xem"
"Nhưng mà...
Âm Túc muốn nói gì, lá gan nàng không lớn, cảm thấy mọi người vẫn nên cùng nhau hành động thì tốt hơn. "Đi thôi, không sao đâu"
Hàn Tô lôi kéo Âm Túc tiếp tục đi lên phía trước.
"Chu Tự có hai tầng nhân cách, tốt thì vô cùng tốt, khủng bố cũng đặc biệt khủng bố, đi mau Tô Thi nghĩ tới Thánh Tử Ma Đạo cũng có chút sợ sệt.
Thánh Tử Ma Đạo sẽ bức nàng giết người.
Âm Túc:
|| II Nhìn ba người biến mất trong tầm mắt, Chu Tự mở chức năng ẩn nấp của vòng tay.
Bên địch còn có đồng bọn, hắn nhìn xem có cơ hội diệt tận gốc hay không.
Tạ Ngọc Sơn từng nói, bọn hắn cả thảy có ba tên, trước mắt đã gặp được hai tên, không biết tên cuối cùng trốn ở đâu.
Trung tam phẩm có thể phát hiện ra người ở cự ly xa, để không bị phát hiện, chỉ có thể dùng chức năng ẩn nấp của vòng tay.
Có hữu hiệu hay không thì không biết, dù sao hắn cũng không biết.
Một thời gian sau, hắn tới gần dốc núi, bắt đầu chờ đợi.
Làm một thợ săn, phải có đủ kiên nhẫn.
Trên tivi dạy như thế, khi còn bé hắn từng học.
Uỳnh!
Trên không trung, ánh sáng tách ra.
"Trình tiên tử, tình huống của bên kia, ngươi không để ý hay sao?"
Giọng nói của Hoàng Nham đạo nhân từ trên cao truyền đến, thoáng có chút suy yếu.
"Các ngươi thật là ngu xuẩn, động thủ ở chỗ này"
Tiếng nói của Trình tỷ lạnh lẽo.
Lời vừa dứt, nàng ngừng đánh giết Hoàng Nham đạo nhân, đi về hướng lúc trước vừa bộc phát sức mạnh, cũng chính là chỗ bọn Chu Tự lúc trước.
Hoàng Nham đạo nhân lập tức bay vụt đi, trên người có máu tươi nhỏ xuống.
Thấy vậy, Chu Tự âm thầm đi theo.
Dã thú trọng thương, đại khái sẽ thoát khỏi nguy hiểm trước, sau đó tụ họp cùng đồng bọn.
Diệt tận gốc.
Thực lực của Trình tỷ cũng khiến hắn rất bất ngờ, quả nhiên khắp nơi đâu đâu cũng có cao thủ ngầm, hắn sơ suất rồi.
Tốc độ của Trình tỷ rất nhanh, lập tức tới chỗ đám Tô Thị, nàng nhìn một lượt, nhướn mày hỏi: "Chu Tự đâu?"
Đám người Minh Nam Sở cúi đầu, nhất thời không biết đáp lại thế nào.
"Nói có chút chuyện phải làm"
Âm Túc không hiểu chuyện gì đáp lời.
Trình tỷ khẽ gật đầu, nhìn về phía Minh Nam Sở cùng Từ Từ:
"Các ngươi được người cứu rồi?"
"Có, có cường giả xuất thủ"
Từ Từ cúi đầu trả lời.
Trình tỷ trầm mặc một lát, không hỏi thêm nữa, chỉ nói:
"Đi về trước đã, chuyện này sẽ để người chỉ đạo nói rõ"
Nếu không phải trước đó nàng đã có chút chuẩn bị thì sẽ không thể nhận ra sáu người đồng thời mất liên lạc, càng không có cách nào ngăn chặn.
Vừa nãy còn để cho bọn hắn chạy xuống là có thể thoát khỏi phạm vi Thanh Thành.
Đến lúc đó hậu quả khó mà lường được.
Mấy người không nói thêm lời nào, cùng đi về thư viện.
Trước khi rời khỏi, Trình tỷ nhìn rừng cây một chút, sức mạnh dao động rất lớn, nhưng không có quá nhiều vết tích giao thủ, là đơn phương đè ép.
Khắp nơi đều là mùi máu tươi, nhưng không thấy vết máu.
Một đống đất nhỏ rơi vào tầm mắt nàng, khiến nàng có chút kinh ngạc.
Chôn?
Coi trọng như thế?
"Các ngươi có biết mục đích của bọn hắn không?"
Trên đường về, Trình tỷ mặc đồ công nhân vệ sinh thuận miệng hỏi.
"Hỏi chúng ta lối vào khu vực đặc biệt, là vì gần đây có biến hóa"
Minh Nam Sở nói đại khái.
Trình tỷ nhíu mày, không hỏi nữa.
Về rồi nói tiếp.
"Giác ca, một đêm rồi, vẫn còn đợi sao?"
Trong một sườn núi vùng ngoại ô Thanh Thành, Độc Giác Thú nằm rạp trên mặt đất, an tĩnh chờ đợi.
Mũ giáp định khuyên Độc Giác Thú đi, cường giả giao tranh, chúng rất dễ bị tác động đến.
Nhưng mà mặc kệ nó khuyên thế nào, Độc Giác Thú vẫn sừng sững bất động.
Lúc này nó nhìn thấy có bóng người về tới rừng cây, trên người có vết máu.
Sương mù màu đen của mũ giáp bao trùm lấy Độc Giác Thú, nhất thời không dám phát ra tiếng động gì, cũng không còn nhìn chăm chú vị cường giả kia.
Ánh mắt cũng dễ dàng bị khóa chặt.
Độc Giác Thú thở khẽ, có một chút khẩn trương.
Chỉ là vẫn chờ đợi như cũ.
Trong rừng cây, Hoàng Nham đạo nhân lảo đảo ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi.
Trọng thương.
Nếu hắn không có thân thể khoẻ mạnh, chắc chắn lần này không thể nào còn sống trở về.
"Tại sao Trình tiên tử còn mạnh như vậy? Không phải nói thân thể nàng có vấn đề sao?"
"Tạ Ngọc Sơn không trở về?"
Hắn quan sát xung quanh, không hề nhìn thấy những người khác.
Ngay từ đầu bọn hắn đã tính cả Trình tiên tử vào trong đó, tách ra hành động, mượn sáu người của thư viện chạy ra ngoài Thanh Thành, nửa đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi thẩm vấn từng người một.
Có được kết quả cũng tiện so sánh.
1096 chữ