"Cảm giác bị nhìn chằm chằm"
Chu Tự nhớ tới cảm giác bị dã thú xem như con mồi hồi còn bé.
Khi đó vì sơ suất mà rơi vào khổ chiến.
Vì vậy, hắn không hề khinh thường bất kỳ con dã thú và kẻ địch trước mặt nào nữa.
Công kích ập tới, hắn vươn tay, công lực ngàn năm sẵn sàng đón địch.
Ầm ầm!
Lực lượng va chạm, gió bão cuốn lên, nắm đấm của Tạ Ngọc Sơn bị Chu Tự bắt được.
Răng rắc!
Toàn bộ cánh tay bị hắn bóp nát, biến dạng, sau đó một cước đá ra.
Ầm ầm!
Bịch!
Bộp bộp!
Bị một cước đá bay, cơ thể Tạ Ngọc Sơn gập lại, máu tươi phun trào, huyết khí phù văn tan rã trong nháy mắt.
Rắc!
Tạ Ngọc Sơn cắn răng, lại một lần nữa tự vặn gãy tay mình, máu tươi hóa thành cánh tay mới, tiếp tục công kích Chu Tự.
Phịch!
Nhưng mà trước khi hắn công kích, tay Chu Tự đã đặt trên đầu hắn, ấn hắn vào trong đất.
"Hình như hắn một lòng muốn chết, là muốn thông báo cho những người khác.
Minh Nam Sở đột nhiên kêu lên.
"Động tĩnh lớn như vậy, hắn đã biết rồi, hiện tại hẳn là đang dẫn người rời đi"
Tạ Ngọc Sơn gian nan ngẩng đầu, nhìn Chu Tự.
Trong mắt không có sợ hãi, ngược lại có một chút tiếc nuối.
Ánh mắt kiên định của đối phương khiến Chu Tự hiểu ra không cần hỏi nữa, sau đó nhắc nhở:
"Ngươi hít sâu một hơi, ta khá có kinh nghiệm.
Ầm ầm!
Tiếng gầm vang lên.
Huyết khí mất đi khống chế, rơi xuống bốn phía, Chu Tự đứng ở trung tâm của máu tươi, dưới chân là Tạ Ngọc Sơn mất hết động tĩnh.
Cứ như vậy, ngũ phẩm cường giả đã mất rồi?
Tinh thần Từ Từ rung động, bóng dáng của Chu Tự khiến hắn có một loại cảm giác quái dị.
Đây cũng là lần đầu Minh Nam Sở nhìn thấy Chu Tự như vậy, khó trách Tô Thị có cảm giác đây là hai người.
Hoàn toàn không thể liên tưởng đến nhau.
Khát máu, tàn nhẫn, quyền trấn cửu châu sơn hà, đánh đâu thắng đó, Thánh Tử Ma Đạo.
Nhưng bây giờ không phải suy nghĩ nhiều, hắn nhanh chóng ổn định tinh thần:
"Đã xác định được vị trí, ở trên ngọn núi bên kia"
Chu Tự nhìn về phía ngọn núi xa xa, khẽ gật đầu, để cho đám người Minh Nam Sở hỗ trợ chôn vị tiền bối này, hắn nhảy ra khỏi chỗ cũ.
"Thật sự không thành vấn đề sao?"
Chờ Chu Tự biến mất Từ Từ mới thử hỏi.
Minh Nam Sở bắt đầu đào hố chôn người, vừa động thủ vừa nói:
"Đừng nghĩ nhiều, lại đây hỗ trợ đi Do dự một chút, Từ Từ châm chước nói:
"Minh Nam Sở, ngươi có biết Chu Tự hắn...
"Ta không biết, ta không biết gì hết, ngươi đừng hỏi Minh Nam Sở cắt ngang câu hỏi của Từ Từ.
Đỉnh núi nhanh chóng bị kéo vào, trên đường Chu Tự không khỏi suy nghĩ.
Sự xuất hiện của Tạ Ngọc Sơn khiến hắn hiểu rõ một chuyện, tàn dư từ thời đại Thần Minh, không phải núp trong bóng tối, mà có thể đang ẩn nấp trong tông môn nào đó.
Bình thường bọn hắn sẽ không bạo lộ thân phận, chỉ khi nào có chuyện quan trọng mới nhảy ra.
Ví dụ như chuyện liên quan đến quyền hành Thần Minh, cũng chính là quyền hành thái dương cùng hỏa diễm lần này.
"Uy hiếp của lão cha vẫn còn, có thể vừa khéo bức bọn hắn đi đến cực đoan. Bọn hắn không dám điều tra ở ngoại ô, cũng chỉ có thể tìm hiểu tình hình từ chỗ bọn Tô Thị "Không biết bọn hắn truyền tin tức ra không, nếu truyền ra ngoài, sau này sẽ nhức đầu đây"
Suy tư cũng không làm hắn giảm tốc độ, lúc này hắn đã đi tới bên dốc núi.
Ầm ầm!
Trên núi đột ngột bộc phát sức mạnh, sức mạnh như gió lớn ép Chu Tự phải dừng bước chân, lại một tiếng ầm vang, sức mạnh hào quang loé lên đỉnh núi phía trước bị bạt mất một nửa, cát bay đá chạy rung chấn đến tận chỗ hắn bên này.
"Đánh nhau? Là Nhị thúc?"
Chu Tự đáp xuống đất nhìn ra xa.
Phía trên có hai luồng ánh sáng giao nhau, dốc núi nham nhở cũng có bóng người chạy xuống.
Là ba người Hàn Tô.
Trên người các nàng phủ đầy tro bụi, có vẻ hơi chật vật.
"Chu Tự? Các ngươi không sao chứ?"
Âm Túc hơi lo lắng nhìn chung quanh.
"Bọn hắn đều vô sự"
Chu Tự tốt bụng trả lời, sau đó hiếu kỳ nói:
"Có người đã cứu các ngươi?"
Phía trên có người giao chiến, nhưng không giống Nhị thúc.
Thực lực của Nhị thúc có thể làm được Thiên Nhân hợp nhất mà đến lão cha cũng không làm được, hẳn là ngang ngửa với cha của Nguyệt tỷ.
Đọ sức trên không mặc dù cũng mạnh, nhưng vẫn kém một chút.
Hắn chưa thấy qua việc đời, sức tưởng tượng cũng có hạn, nhưng dù sao cũng phân biệt được chút năng lực đặc hiệu.
"Là Trình tỷ, lúc chúng ta phát hiện có vấn đề thì Trình tỷ cũng phát hiện, bảo toàn bộ mấy người chúng ta đột nhiên mất liên lạc nên chạy tới" Hàn Tô giải thích.
"Chạy đã rồi nói"
Tô Thi vội kéo Chu Tự chạy về phía trước.
Chu Tự:
"..."
Tới cứu người, lại giống như làm vướng chân.
Trên đường, hắn hiểu đại khái hiểu tình huống, sau khi Hàn Tô các nàng phát hiện có vấn đề, Hoàng Nham đạo nhân cũng không động thủ chỉ thiện ý vỗ về hỏi thăm một số chuyện xoay quanh Thanh Thành, ba người các nàng dù là biết tình huống không ổn cũng không dám lộ ra, chỉ có thể thử kéo dài thời gian.
Quả nhiên, Trình tỷ lập tức đuổi tới.
1093 chữ