"Thân phận không tầm thường? Thân phận ta hình như cũng không kém Chu Tự ngự kiếm tới gần, diệt xong hắn còn muốn về đi làm.
"Ngươi biết nơi này là địa bàn của ai không?"
Hoàng Nham đạo nhân thấy thân phận không thể nào hù dọa đối phương, đổi chủ đề.
"Địa bàn của ai?"
Chu Tự nhích lên phía trước.
"Địa bàn của con trai chuyên gia Ma Đạo, Thánh Tử Ma Đạo, chuyến này ta chính là nghe theo mệnh lệnh của hắn, đến điều tra đạo tu các ngươi. Ngươi cho rằng bây giờ ngươi an toàn sao?"
Tiếng Hoàng Nham đạo nhân trầm thấp, làm như chuyện có thật vậy.
"Ha? Da mặt ngươi thật đúng là dày, rõ ràng là vì quyền hành thái dương cùng hỏa diễm mà đến, lại cứ phải nói là Thánh Tử Ma Đạo sai ngươi làm Khi Hoàng Nham đạo nhân còn đang kinh ngạc, Chu Tự tiếp tục nói:
"Lại nói, lúc nào thì ta nói có đám thủ hạ như các ngươi? Chó săn đạo tu, dư nghiệt thời đại cũ, còn bại hoại thanh danh của ta, ánh mắt của ta kém như vậy sao?"
Nghe thế, Hoàng Nham đạo nhân chấn kinh, vô thức lui lại mấy bước.
Hắn nhìn chằm chằm Chu Tự, giọng nói run rẩy:
"Ngươi có ý gì?"
"Các ngươi lớn tuổi như vậy, khôn khéo như vậy, tại sao lại không hiểu? Chắc chắn chỉ là không dám tin mà thôi"
Chu Tự tới gần Hoàng Nham đạo nhân, giơ nắm đấm lên:
"Đã đến lúc này rồi, lấy dũng khí của ngươi ra phản kháng ta, như vậy ngươi sẽ chết có tôn nghiêm một chút, cũng không trở thành gánh nặng tâm lý cho ta"
Hoàng Nham đạo nhân lại lùi về sau hai bước, lúc này chấn kinh trong mắt của hắn đã biến mất, càng nhiều hơn chính là điên cuồng.
"Thánh Tử Ma Đạo? Thánh Tử Ma Đạo cũng sẽ chết chứ? Nếu cả ba người chúng ta cùng kẹt ở chỗ này, vậy ngươi hãy chết cùng chúng ta đi"
Trên người Hoàng Nham đạo nhân có ánh sáng đỏ lóe lên, phía dưới rừng cây bộc phát sức mạnh.
"Ngươi đã ở ngay giữa trung tâm trận pháp của ta. Ngươi trốn không thoát, cùng chết đi, ngươi chết tu chân giới sẽ rơi vào hỗn loạn chứ?"
Giọng nói Hoàng Nham đạo nhân hằm hè, gương mặt dữ tợn.
Lúc này toàn bộ rừng cây bị gió bão quay vần, sức mạnh xé rách chân trời bay đến vị trí trung tâm.
Chu Tự ở ngay tại trung tâm.
Cảm giác nguy hiểm vô hình nảy nở trong lòng hắn, trước kia bị dã thú đánh lén cũng có loại cảm giác này.
Đã lâu không cảm nhận được, hắn có chút quên mất tâm lý đề phòng ban đầu.
Quả nhiên nhân vật phản diện chết bởi nói nhiều, Chu Tự tự giễu một chút, không thể không đối phó với công kích ùn ùn kéo đến này trước đã.
May mà công lực ngàn năm không hao tổn quá nhiều.
Độc Giác Thú và mũ giáp ở đằng xa cảm nhận được gió bão, gió bão tụ thành cự quyền từ trên trời giáng xuống.
Một quyền này oanh kích cả rừng cây, tất cả đều bị vùi lấp dưới nắm đấm.
Chân chính giết địch giết mình.
Đối mặt công kích kiểu này, cho dù là mũ giáp hay Độc Giác Thú, đều vô thức run rẩy, không cách nào đứng thẳng.
Chỉ cần chạm đến một tia của nắm đấm, chúng sẽ triệt để tan thành mây khói.
Cường đại cùng khủng bố như thế.
Chúng cảm thấy người dưới đó sắp phải bỏ mạng.
Uỳnh!
Một quyền rơi xuống, cây cối trong rừng gãy đổ tan tác, đại địa đều bị thất thủ.
Nắm đấm phủ lên rừng cây, tất cả mọi thứ hóa thành hư không.
Khủng khiếp đến mức khiến cả mũ và thú đều hối hận vì đã ở chỗ này.
Lúc chúng cúi đầu tránh sức ảnh hưởng truyền đến, một tiếng nói đột ngột vang lên từ giữa rừng cây:
"Nhất Quyền Khai Thiên "
Uỳnh!
Có ánh sáng từ trong nắm đấm khuếch tán, là vết nứt.
Ầm...ầm!
Tiếng vang từ dưới mặt đất truyền lên, phá vỡ nắm đấm, bay đến chân trời thẳng vào mây xanh, xẹt ngang bầu trời.
Vụt!
Gió rít ào ào, Độc Giác Thú và mũ giáp thấy cự quyền trên rừng cây, bị một quyền đánh nát.
Khi đã gió yên sóng lặng, chúng nhìn thấy một bóng người đứng giữa rừng cây đã bị cày tung.
Gió lay động tóc hắn, như gió xuân hiu hiu.
Cường đại mà thong dong.
Động tĩnh bên ngoài quá lớn, Đại Địa Thần Khuyển cùng Hầu Trầm lập tức chạy ra.
Lúc đi ra bọn hắn không nhìn thấy rõ nguyên do, nhưng bọn hắn gặp được cái nắm đấm che khuất bầu trời kia, nghe được rõ ràng hơn cả là câu "Nhất Quyền Khai Thiên" kia.
Sau khi sức mạnh cường đại bùng nổ, trong tầm mắt họ không còn cái gì khác, chỉ có tư thế vô địch kia.
Pháp lực vô địch, tư thế vô địch, đứng đầu thiên hạ.
Đại Địa Thần Khuyển càng thấy lựa chọn của mình sáng suốt cỡ nào, gia cách chín tầng trời, có lẽ chỉ còn kém một bước. Lúc trước Tiềm Long còn ẩn sâu, hiện tại Tiềm Long xuất uyên, không bao lâu nữa, chính là rồng bơi Cửu Thiên.
Hầu Trầm sững sờ nhìn Thánh Tử Ma Đạo, tư thái vô địch kia làm hắn khó có thể tin được.
Thực sự trong trung tam phẩm có người có thể ngăn được một quyền này sao?
Hai mươi tuổi đầu, nếu như không nhớ lầm, Thánh Tử Ma Đạo còn quá trẻ.
Người như vậy, đâu chỉ lập thân thần đàn, hắn chính là thần thoại bất hủ.
Đối mặt Thánh Tử Ma Đạo, hắn không bao giờ dám nổi chút tâm tư dư thừa nữa, cùng lắm chỉ truy cầu mục đích của hắn.
Trong quá trình tuyệt không dám vượt quá giới hạn.
1096 chữ