Chu Tự từ từ thu hồi nắm đấm, nhìn về phía trước.
Hao phí hơn chín trăm năm công lực của hắn, nếu còn cần một quyền nữa, hắn sẽ phải cân nhắc chuyện chạy trốn.
Lúc này trên mặt đất ngay trước mắt hắn, một nam tử trung niên chật vật lại hư nhược ngồi bệt tại đó.
Chính là Hoàng Nham đạo nhân vẫn còn sống.
"Ngươi..."
Hoàng Nham đạo nhân khó mà tin nổi.
Vì cái gì, Ma Đạo Thánh Tử có thể ngăn lại một kích liều chết của hắn?
Chu Tự cất bước đi đến trước mặt Hoàng Nham đạo nhân, lần này hắn không nói nhảm thêm nữa.
Sau khi để cho đối phương chuẩn bị sẵn sàng, hắn đấm ra một quyền.
Rầm một tiếng.
Máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.
Lách cách!
Một chiếc nhẫn màu đen rơi xuống đất, phát ra âm thanh thanh thúy.
"Trang bị rơi ra?"
Chu Tự nhặt chiếc nhẫn lên cẩn thận quan sát, toàn thân chiếc nhẫn đen kịt, lạnh buốt, không thấy hoa văn.
Ý nghĩ đầu tiên chính là nhẫn trữ vật.
Không phải có ông lão thì chính là không gian cực lớn, thậm chí có thể trồng hoa cỏ cây cối, là hạt giống của cả một tiểu thế giới.
Dùng linh khí dò xét một chút, chẳng có cảm giác gì cả.
Như là một chiếc nhẫn phổ thông.
"Câu nói kinh điển, phàm là thứ càng cảm thấy bình thường thì càng bất phàm.
Móc máy vài câu, hắn cất chiếc nhẫn đi.
Dù sao cũng là trang bị boss hoang dại rơi xuống, chắc phải có chút tác dụng.
Thu hồi ánh mắt, nhìn chỗ vị quái tinh anh kia rơi xuống lúc trước.
Phải đến cho thêm một đao.
Vút!
Một bóng người từ dưới đất chui ra, chính là Kim Minh Dương bị trọng thương núp ở phía dưới.
Hoàng Nham đạo nhân liều chết một kích tăng thêm bổ trợ cho trận pháp, hẳn là có thể đánh chết người rồi.
Hắn vốn tưởng rằng đã an toàn.
Không ngờ vừa mới đi ra đã chạm ngay mặt đối phương, khiến hắn vô cùng kinh ngạc:
"Ngươi còn sống?"
"Lúc còn là tân thủ, ta đã có thể đánh cùng boss dã ngoại hoặc quái tinh anh Chu Tự tốt bụng trả lời.
Lần này mặc dù hắn nói chuyện, nhưng tay chân không mập mờ, không thể cho đối phương cơ hội.
Thân là nhân vật phản diện, kiêng kỵ nhất là nói quá nhiều.
"Nơi này đã bị để mắt tới, ta để lại một chút thủ đoạn, ta mà chết, những phát hiện liên quan tới chỗ này sẽ truyền đi. Có lẽ ngươi có thể giữ ta lại"
Kim Minh Dương nhìn chằm chằm Chu Tự nói.
Nhưng mà Chu Tự vung quyền, một quyền này chiếm cứ ánh mắt của hắn, trở thành thứ duy nhất trong mắt hắn.
Uỳnh!
Một quyền đánh qua, Chu Tự thu hồi nắm đấm.
Quan sát một chút, không thấy làm rơi đồ.
"Thánh Tử Ma Đạo sao có thể sợ uy hiếp? Nếu mà sợ đầu sợ đuôi ta đã sớm không diệt dã quái"
Chu Tự lắc đầu im lặng tự nói.
Lúc này Đại Địa Thần Khuyển cùng Hầu Trầm cũng đi tới bên này.
"Gia"
Đại Địa Thần Khuyển nhìn chung quanh một vòng, nói:
"Phía sau hãy giao cho ta đi, ta sẽ dò xét quanh đây một chút. Còn có vấn đề gì sẽ báo cáo gia. Lần này có chút sơ suất nhỏ"
"Không sao"
Chu Tự lắc đầu, ngắn gọn giải thích:
"Ta cố ý theo hắn tới đây động thủ, nhớ kỹ khôi phục nơi này trở về hình dáng ban đầu.
"Đúng rồi"
Trước khi đi hắn lại bổ sung một câu:
"Dư nghiệt thời đại trước có lẽ đã biết nơi này, các ngươi tốt nhất nên cẩn thận một chút, gặp nguy hiểm mà ta không ở đây thì trực tiếp vận dụng Thái Dương Quyền Trượng"
"Lúc gia không có ở đây, ta thề sống chết sẽ giữ vững nơi này.
Đại Địa Thần Khuyển nói lời trung thành.
"Đạo hữu yên tâm, thực lực chúng ta cũng tạm, không đến mức vô lực phản kích"Hầu Trầm vội nói theo.
Chu Tự gật đầu, hàn huyên thêm vài câu rồi xoay người rời đi.
Trời vẫn còn sớm, hắn muốn về đi làm, nếu tính là hắn xin nghỉ phép, vậy sẽ thiếu mất hơn một trăm.
Cuối tuần sẽ túng quẫn, không phải vì thiếu hơn một trăm không đủ ăn cơm, mà là cảm giác lãng phí một cách vô ích hơn một trăm, phải tiết kiệm từ chỗ khác ra bù vào.
Sau khi đại địa sụp đổ được khôi phục lại, Đại Địa Thần Khuyển lại trồng thêm cây cối trên đó.
Đột nhiên nó cảm giác mình có tác dụng quá lớn.
Không có nó, vùng ngoại ô Thanh Thành đã không có hai mảnh rừng cây, cứ thế tiếp diễn, chung quanh đều là hố to cùng đất hoang.
Đương nhiên, người có thể làm loại sự tình này rất nhiều, nó phải nắm chặt lấy.
Làm tốt chó của gia, tương lai nhất định sán lạn.
Tiếp theo, Đại Địa Thần Khuyển cùng Hầu Trầm chia ra hành động, một người đi kiểm tra xung quanh, một người trở về đề phòng Biên Giới thành bị đánh lén.
Chờ Đại Địa Thần Khuyển rời đi, Độc Giác Thú mới cẩn thận từng li từng tí lại gần bên này.
Vì nhỏ bé, cho nên sẽ không quá bị chú ý.
"Giác ca ngươi phải nhanh chút, Đại Địa Thần Khuyển rất khủng bố, bị phát hiện là chúng ta tiêu đời.
Mũ giáp nhỏ giọng nhắc nhở.
Ở gần đây, chúng là yếu nhất thế.
Giác ca được hai lần lợi, thực lực tăng lên đáng kể, nhưng còn lâu mới được khoa trương như Đại Địa Thần Khuyển.
Chúng vẫn rất bị động.
Độc Giác Thú hít hít khắp nơi trên mặt đất.
Cuối cùng đào bới ở một chỗ trên đất, hồi lâu sau vết máu bên trong bị đào lên.
Nó không nói hai lời, lập tức luốt cả máu cùng đất vào.
Sau khi ăn xong vết máu đào được, toàn thân nó bắt đầu run rẩy.
Tiếp đó sùi bọt mép ngã xuống đất run lẩy bẩy.
Mũ giáp:
|| II Lại tiếp tục.
1149 chữ