Cảm giác ngờ vực vô căn cứ này khiến tinh thần và thể xác hắn vô cùng mỏi mệt. Tu vi lại còn tăng lên giữa đường càng khiến hắn vô cùng hoảng sợ.
Trong lúc nhất thời hắn cũng muốn biết trong hộp có gì.
"Có thể kiểm tra hàng không?"
Chu Tự hỏi.
Đông Húc nghe thấy vậy thì cảm thấy vừa hoảng hốt vừa kích động.
Giống như những người nhát gan đi xem phim kinh dị vì tò mò, vừa sợ hãi vừa mong chờ.
Chu Tự mở hộp ra, bên trong còn có một cái hộp đen nhánh, chỉ liêvs mắt qua thôi nhưng như nhìn vào vực sâu.
Khi tập trung nhìn vào cái hộp sẽ bị hút hồn đi mất, khó mà có thể kiềm chế được.
Đúng là lợi hại thật, Chu Tự nói thầm rồi đưa tay mở hộp.Hắn nghĩ rằng cái hộp này đặc biệt như thế thì lúc mở ra sẽ xuất hiện tình huống ma khí tràn ra ngoài.
Nhưng lại không có tình huống bất thường nào xảy ra cả, trong hộp là một quyển sách màu đen, trên trang bìa là bốn chữ Ma đạo Văn Thư được viết viễn bằng cổ văn tràn đầy khí thế hào hùng.
Nhìn có vẻ cũng không phải là sách bình thường, Chu Tự âm thầm than thở trong lòng rồi đưa tay cầm Ma Đạo Văn Thư lên.
Khi đụng vào sách, hắn có cảm giác hơi lạnh xâm nhập vào cơ thể, xúc cảm như là kim loại, lại nhẹ như sa mỏng, nhưng cầm rất chắc tay.
Hộp đựng màu đen kia đã được hắn cất đi, Chu Tự lật ra trang sách đầu tiên.
Ma Đạo Văn Thư gần như là đạo khái quát ma, ngay lúc quyển sách được mở ra thì mọi vật xung quanh đều xuất hiện biến hóa.
Một bông hoa một cọng cỏ, một hạt cát đều như hóa thân thành Thiên Địa Ma Thần, bọn hắn đứng vòng quanh quyển sách rồi cúi đầu nghiêng tai lắng nghe chân ý Ma Đạo.
Chu Tự cầm Ma Đạo Văn Thư trong tay rồi đứng thẳng ở giữa, là trung tâm của mọi thứ, giống như là Thiên Địa Ma Thần cũng phải nghe hắn giảng đạo.
Sau khi Đông Húc thấy quyển sách thì cũng đồng cảm với những thứ xung quanh. Trong lúc nhất thời, hắn đứng giữa vô số Ma Thần, cảm giác sợ hãi mãnh liệt ập tới như thủy triều, tâm thần hắn càng bị chân ý Ma Đạo đè ép. Muốn duy trì sự tỉnh táo thôi cũng phải dùng toàn bộ sức lực rồi, chứ chưa nói tới những chuyện khác. Đông Húc chỉ mới nhìn Ma Đạo Văn Thư một lúc mà đã mất đi cảm giác, cũng không nhận thức được thời gian. Lúc hắn tỉnh táo lại thì đã khuya rồi, Chu Tự cũng đã về từ lâu.
Mà không biết tại sao hắn lại ngồi liệt trên mặt đất.
Đông Húc sửng sốt một lúc rồi nằm ngửa ra sau, hắn nở nụ cười đắng chát rồi nói với vẻ tủi thân:
"Ta biết ngay mà, đây không phải là chuyện cho người làm"
Trong tháng này, số lượng bảo vật qua tay hắn vô cùng lớn, đó là một con số mà những người khác có dùng cả đời cũng không thể vượt qua.
Đông Húc không thể nào hiểu được hai người kia nghĩ gì, có lẽ đây chính là sự chênh lệnh của kẻ mạnh và kẻ yếu.
Một lát sau Đông Húc đã quyết định, hắn sẽ đổi khu vực làm việc.
Để người khác tới gánh chịu tránh nhiệm nặng nề này.
Gần đây có mấy kiện hàng chuyển phát nhanh liên quan tới Nhàn Nhã Thu Hội, hắn vẫn nên giao mấy thứ liên quan tới tiên tử thì hơn.
Lúc về đến nhà, Chu Tự thở phào một hơi.
Hắn mở Ma Đạo Văn Thư ra xem một lúc mà mọi thứ xung quanh như có sự sống vậy. Khiến hắn sợ quá mà phải dừng lại, vội chạy về nhà.
Đông Húc là người trưởng thành, lúc Chu Tự đi cũng không để ý tới hắn.
"Ăn trộm à?"
Thu Thiển dựa vào lưng ghế sô pha, nàng dùng tay chống cằm rồi nhìn thoáng qua Chu Tự.
"Thu tỷ hiểu cách làm người của ta thật đấy"
Chu Tự đổi dép đi trong nhà rồi đi về phía sô pha.
"Biết trả giá đấy, từ tám trăm trả còn năm trăm"
Thu Thiển thấy Chu Tự tới thì ngồi đàng hoàng lại.
Váy liền áo dài chưa tới đầu gối, phải chú ý khép chân lại.
"Hôm nay Thu tỷ không nấu cơm tối à? Còn rau củ hay thịt gì không? Ta vào bếp nấu cho Thu tỷ ăn Chu Tự đổi chủ đề.
Chuyện năm trăm kia thì phải chờ hắn rảnh tìm được người đó, sau đó đối chất với Thu tỷ.
Từ giờ về sau thì đề tài này sẽ được bỏ qua vĩnh viễn.
Dù hắn không biết người kia là ai nhưng ở giới Tu Chân có rất nhiều người có năng lực thần kỳ, có rảnh thì sẽ tìm một lão đạo sĩ tính xem.
"Nguyệt tỷ sợ đồ ăn của ngươi bị cảm lạnh nên đã ăn giúp ngươi rồi."
Thu Thiển đưa một cây kẹo mút cho Chu Tự rồi nói với giọng nhẹ nhàng.
"Lót dạ trước một chút đi, ngươi muốn ăn gì? Bây giờ ta nấu cho ngươi"
Chu Tự nhận lấy kẹo mút rồi suy nghĩ, hắn nói.
"Cơm dưa muối"
"Nấu món này hơi lâu đấy"
Thu Thiển đứng dậy đi vào bếp.
Chu Tự cũng đi theo sau, hắn muốn giúp đỡ nhưng vừa bước vào đã bị đẩy ra.
Thu tỷ nói hắn cứ ngồi chờ là được.
Chu Tự ngồi bên bàn ăn, hắn đang suy nghĩ, nếu cứ tiếp tục như thế thì tài nấu nướng của hắn sẽ đi xuống mất. Trước đây tài nấu nướng của hắn hơn Thu tỷ nhiều, nhưng từ khi nàng tới đây ở thì hắn không còn cơ hội xuống bếp.
Sẽ chẳng bao lâu nữa hắn sẽ bị Thu tỷ vượt qua thôi.
Thu tỷ biết tính toán quá.
1096 chữ