Đúng lúc Thu Thiển muốn thử đánh thức Chu Tự, bỗng nhiên ma đạo chân ý từ Văn Thư tràn ra, trong chốc lát ma đạo chân ý nổi lên như thủy triều dâng, cuồn cuồn ào ra, thậm chí còn che kín cả Biên Giới Thành. Thu Thiển và Chu Ngưng Nguyệt lui về phía sau theo bản năng, nhưng chưa lùi được bao xa đã không thể nhúc nhích nổi dưới sự áp chế của ma đạo chân ý.
Chu Tự cũng mở mắt vào đúng lúc này, ánh mắt của hắn nhìn về phía đàn thú xông đến, chậm rãi lên tiếng, giọng âm vang truyền ra, Ma Đạo chân ý chấn động trời đất:
“Chư Thiên Ma Thần hãy nghe ta giảng đạo pháp"
Ầm!
Ma đạo chân ý bùng nổ, hoàn toàn bao phủ xung quanh, lập tức tất cả mọi người và yêu thú đều dừng động tác.
Ma đạo chân ý, trấn áp Cửu Châu sông núi, đi ngược khí thế.
Không những vậy, mọi thứ xung quanh bắt đầu biến hóa. Cành hoa ngọn cỏ viên đá đều đang lột xác, tựa như từng vị Ma Thần đứng lên.
Hai người Chu Ngưng Nguyệt như đứng giữa vô số Ma Thần, chịu áp lực cực lớn.
Mỗi một đóa hoa phía bờ bên kia cũng lột xác như Ma Thần sừng sững trên mặt đất bao vây đàn thú. Ban đầu đan thú còn hung dữ, giờ bắt đầu sợ hãi theo bản nâng, thậm chí phủ phục dưới đất.
Còn Chu Tự cầm Ma Đạo Văn Thư trong tay, đứng sừng sững trên đài cao, đài cao hóa thành thiên địa Ma Thần nâng hắn lên. Lập tức Thiên Địa Ma Thần cúi đầu tựa như đang đáp lại câu nói ban đầu của Chu Tự, lắng nghe ma đạo chân ý.
“Đại Đạo tự nhiên, lòng người vốn ác. Đạo là gì? Ma là gì? Ma Đạo là gì?"
Tiếng nói của Chu Tự tiếp tục vang lên chấn động Biên Giới Thành.
Thu Thiển và Chu Ngưng Nguyệt che tai theo bản năng, đề phòng Ma Đạo chân ý ảnh hưởng đến các nàng. Đại Địa Thần Khuyển phủ phục trên mặt đất, muốn dùng móng vuốt che tai, nhưng nó có tận sáu cái tai, không che được hết. Hầu Trầm kinh ngạc, dù thế nào hắn cũng không ngờ lại xảy ra chuyện thế này. Thánh Tử Ma Đạo mở Ma Đạo Văn Thư đứng trên Biên Giới Thành, giảng đạo pháp. Thiên Địa Ma Thần hiện thân lắng nghe.
Hắn đã từng nghe nói đến Ma Đao Văn Thư, nghe nói càng là người hợp với Ma và Đạo, thì càng có thể khiến Văn Thư nảy sinh ra hiện tượng lạ.
Nhất thời trăm loại cảm xúc đan xen trong hắn, ban đầu hắn cảm thấy Thành Tử Ma Đạo thuộc loại thần thoại bất hủ, nhưng đối diện với vô số yêu thú, hắn không mong chờ vào Thành Tử, mà là Thành Tử đi cầu cứu.
Nhưng hắn sai rồi, hắn chưa nhận thức rõ được ý nghĩa thực sự của thần thoại bất hủ.
...
Chu Tự cầm Ma Đạo Văn Thư, đứng trên tường cao, ở phía dưới không ai có thể nhìn thẳng vào hắn, chỉ nghe hắn giảng đạo pháp.
Ma Đạo chân ý đến từ Văn Thư khiến hắn vượt lên trên Thiên Địa Ma Thần.
Grừ!
Phía dưới yêu thú phủ phục dưới đất lại náo động lần nữa, chúng giãy dụa kịch liệt. Có người điều khiển chúng đứng lên, giảng đạo pháp chỉ là giảng đạo pháp, chỉ cần chống lại Ma Đạo chân ý xông về phía Biên Giới Thành thì có thể cắt đứt mọi thứ.
Dưới sự chống đỡ của đại năng phía sau, yêu thú đứng lên, muốn chống lại Ma Đạo chân ý, phát động tấn công.
Chu Tự thấy tất cả nhưng không làm gì cả, chỉ tiếp tục lên tiếng giảng đạo pháp:
“Con người vốn xấu xa độc ác, ham ăn, ham sắc dục, tham lam, nóng tính, lười biếng, ghen ghét, ngạo mạn."
Hú!
Có lang tộc tức giận gầm lên, bắt đầu tiến bước.
Chu Tự cúi mắt nhìn xuống, bóng hình hắn lay động, cả người xuất hiện trước mặt lang tộc tiếp tục giảng:
“Kẻ ham ăn lãng phí thực phẩm, mê muội hưởng lạc.
Vừa dứt lời, hắn nhẹ nhàng vung tay, Ma Thần xung quanh lang tộc đồng loạt giơ tay đập một chưởng xuống.
Phập!
Vô số lang tộc rục rịch hành động hóa thành tro bụi.
“Kẻ ham sắc dục buông thả ham muốn, coi trọng thỏa mãn xác thịt, xem thường giao tiếp tâm linh"
Chu Tự lại biến mất, lần này hắn xuất hiện trước yêu thú đang cố gắng lại gần ở phía trước nhất, giơ ngón tay nhẹ nhàn điểm về phía trán của yêu thú phía trước.
“Kẻ tham lam mong muốn chiếm hữu nhiều hơn so với nhu cầu Phập!
Yêu thú dưới đầu ngón tay vỡ vụn, có Ma Thần dẫm chân lên chọn vùi tất cả yêu thú phía trước nhất xuống đất.
“Kẻ nóng tính thù ghét người khác.
Chu Tự dồn ánh mắt lên con giao long đang giãy dụa trên không trung:
“Kẻ lười biếng trốn tránh hiện thực.
Ầm!
Ma Thần khổng lồ vung tay qua, giao long cháy rực lập tức biến mất.
“Kẻ ghen ghét vì nghèo túng mà thù ghét người giàu có.
Chu Tự trở về vị trí ban đầu, khi hắn dồn ánh mắt đến yêu thú náo động khác, lập tức tất cả yêu thú đều yên lặng, rồi hắn mới tiếp tục lên tiếng:
“Kẻ ngạo mạn bất kính với trời đất tàn ác với người khác.
“Tiên đạo, lương thiện mềm mỏng như nước, làm phai nhạt thiên tính. Ma đạo, thể hiện rõ bản tính, tùy tiện làmbừa, điên cuồng. Đây là nhận thức của con người về đạo và ma"
Chu Tự thân thủ huy động, trời giáng bảy đạo bất đồng nhan sắc đích quang chạy tứ phương:
“Thực ra, theo Tiên Đạo, ham ăn giúp ta tiết kiệm, sắc dục giúp ta chú trọng tâm ý, tham lam giúp ta buông bỏ, nóng giận giúp ta rộng lượng, lười biếng giúp ta biết siêng năng, ghen ghét giúp ta thỏa mãn, ngạo mạn giúp ta khiêm tốn. Đây là Tiên Đạo. Ma đạo, ham ăn giúp ta phấn đấu, sắc dục giúp ta cố gắng, tham lam giúp ta làm không biết mệt, nóng tính giúp ta trừng trị kẻ địch, lười biếng giúp ta mở ra lối đi riêng, ghen ghét giúp ta dám khiêu chiến, ngạo mạn giúp ta mãi mãi không cúi đầu. Đây là ma đạo"
1061 chữ