Biên Giới thành.
Thu Thiển cầm quyền trượng thái dương trong tay như mặt trời mọc, hào quang của nàng che phủ mặt trăng đỏ trên bầu trời, cả cánh đồng hoa bờ bên kia bị bao trùm trong ánh lửa.
Chu Ngưng Nguyệt dùng trận pháp điều khiển sức mạnh mà quyền hạ giáng xuống. Biển lửa ngùn ngụt đánh vào đàn thú. Nhưng bất kể biển lửa dữ dội đến thế nào, trong đàn thú đều có sức mạnh cường mạnh lao đến đánh vào biển lửa, chúng dẫm lên biển lửa phá cột lửa, nhanh chóng lại gần Biên Giới thành.
Chín cột lửa không ngừng bị đánh tan.
Phập!
Phập!
Hàng vạn con thú phi đến cuồn cuộn như thủy triều hùng tráng, thế như chẻ tre. Càng đừng nói có người đang điều kiển đàn thú tập trung sức mạnh. Sự xuất hiện của quyền trượng thái dương cũng không có ích trong việc ngăn chặn đàn thú là bao, ngược lại còn kích động người đứng đằng sau.
Đối phương đến vì quyền hạn thái dương, quyền trượng xuất hiện đồng nghĩa với việc hắn đã tìm đúng chỗ.
Nhưng đã đến lúc vạn bất đắc dĩ, không sử dụng quyền trượng thì cũng chẳng ăn thua gì. “Không ổn, không trụ được lâu nữa"
Chu Ngưng Nguyệt quay đầu nhìn về phía Chu Tự. Nhưng điều khiến nàng bất ngờ là lúc này Chu Tự đang chăm chú nhìn quyển sách trong tay mà không hề có phản ứng gì. Dường như bị thứ gì đó hạn chế rồi.
Hầu Trầm cũng lo lắng, Thần Nữ có thể dễ dàng cầm quyền trượng và điều động sức mạnh của quyền trượng là điều hắn không ngờ đến. Nhưng kể cả là vậy cũng chẳng làm được gì, không điều động được nhiều quyền hạn thái dương, cho dù điều động toàn bộ cũng không thể thay đổi được tình hình. Đây cũng là lý do tại sao Thái Dương Thần cần có người canh giữ cửa Thái Dương.
Vì bản thân Thái Dương Thần cũng khó mà tự bảo vệ được mình, quyền hạn mà hắn sinh ra không đủ làm sức mạnh mang tính quyết định. Bây giờ tất cả hy vọng đều gửi gắm hết lên Thánh Tử Ma Đạo, nhưng sau khi Thánh Tử mở sách ra thì bỗng nhiên chìm đắm trong đó, không hề có phản ứng.
Chu Ngưng Nguyệt liếc Chu Tự một cái, nói với đám Đại Địa Thần Khuyển:
“Các ngươi cứ lui sang một bên trước đi, không cần nhúng tay.
Đại Địa Thần Khuyển và Hầu Trầm im lặng một lúc, cuối cùng vẫn lui sang một bên. Họ biết mấy người Chu Tự có thể trực tiếp rời đi. Họ cần né tránh đàn thú.
“Cố gắng thêm một lúc đi." Chu Ngưng Nguyệt nói với Thu Thiển.
"Ừm"
Thu Thiển gật đầu.
Thần lực của nàng đang thương lượng với quyền hạn thái dương, mở rộng sức mạnh quyền hạn đến giới hạn tối đa. Đáng tiếc nơi này không có mặt trời, nếu không sẽ mạnh hơn.
Ầm!
Bất kể quyền trượng thái dương mang đến sức mạnh thế nào thì cũng không thể ngăn được đàn thú xông đến.
Thu Thiển cau mày, chúng chưa đến trước mặt thì các nàng sẽ không rút lui.
Nguyệt tỷ mặc bộ đồ Tiểu Hùng, có thể khiến nàng trụ được lâu hơn. Nhưng cho dù đợi Chu Tự bừng tỉnh, các nàng cũng biết sẽ không giải quyết được gì, đều phải rút lui khỏi đây.
Chu Tự xuất hiện trong không gian u ám, phía trước hắn có một ngọn núi, giữa núi có bậc thang đi lên đỉnh núi.
Ngẩng đầu có thể thấy đỉnh núi có quyển sách màu đen lơ lửng.
Là Ma Đạo Văn Thư.
Lần trước đọc không thấy xuất hiện cảnh này, lần này không biết có chuyện gì, Chu Tự lẩm bẩm, cất bước đi lên đỉnh núi.
Không biết tại sao Văn Thư lại chạy đến đỉnh cao nhất, muốn đọc thì phải trèo lên đỉnh.
Chu Tự bước thật nhanh, không muốn kéo dài thời gian.
Nguyệt tỷ và Thu tỷ không ngăn chặn được lâu, cho dù Thu tỷ có thể sử dụng quyền trượng thái dương.
Một lúc sau.
Trên đỉnh núi, tà áo của Chu Tự pháp phơi bay trong gió, phía trước hắn chính là Ma Đạo Văn Thư lơ lửng trên không trung.
“Tới rồi, không biết có thể nhanh chóng bổ sung công lực ngàn năm không nữa.
Tự lẩm bẩm một hồi, Chu Tự đứng trước Văn Thư, bắt đầu mở sách. Đúng lúc mở bìa sách ra, hắn cảm thấy thế giới xung quanh xảy ra biến động, nội dung cuốn sách như phá vỡ sự gò bó của không gian xuất hiện trước mắt hắn.
Hắn đứng giữa nội dung cuốn sách, lúc này câu đầu tiên lọt vào mắt, lập tức hắn mất kiểm soát há miệng, bắt đầu đọc to lên. Ma đạo chân ý nổi lên theo đó.
Ầm!
Cột lửa cuối cùng bị đàn thú đánh tan.
Lúc này bên ngoài Biên Giới Thành không còn vật che chắn nào, tất cả mọi thứ đều bị nghiền nát. Đàn thủ đông nghìn nghịt xông về phía Biên Giới thành như thủy triều dâng, không gì cản nổi, thế như chẻ tre. Đàn thú do nguyên linh bậc bốn dẫn đầu, vốn vượt qua phạm vi thực lực của đám người Chu Ngưng Nguyệt, huống chi còn có cường giả điều khiển phía sau. Có thể trụ vững lâu như vậy đã là vô cùng hợi hại rồi. Thu Thiển bay đến dừng bên cạnh Chu Tự, quyền hạn thái dương trong tay nàng biến mất trở về trên cửa thái dương.
“Phải đi khỏi đây thôi. Nàng lên tiếng nói.
Đàn thú sẽ dẫm nát Biên Giới Thành xông vào thông đạo dưới lòng đất tiến đến bảy cánh cửa. Họ không cách nào ngăn cản.
“Phải đi thôi, không ngăn nổi"
Chu Ngưng Nguyệt thở hắt ra, cảm giác bị cường giả đàn áp thật khó chịu.
Hai người nhìn sang Chu Tự, cũng không thấy hắn tỉnh lại.
Họ không hiểu nổi.
1146 chữ