Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 345: Không Thể Rút




Thấy vậy hắn biết không thể nào tránh né, đưa tay nắm chặt vỏ đao, nghiêng người làm tốt tư thế rút đao.

Hít sâu một hơi, nắm tay đặt lên chuôi đạo.

Chậm rãi nhắm mắt, bắt đầu nhớ lại hình ảnh nhìn thấy lúc đó.

Nhớ lại trình tự nào?

Rút đao hay là vung đao?

Tư thế hắn có chút mơ hồ, sông biển bảy sắc thì tương đối rõ ràng.

Nhưng cẩn thận nhớ lại, sông biển bảy sắc cũng có chút mơ hồ.

Sau đó hắn nhớ lại bóng người kia, bóng người đã không nhớ nổi, thậm chí đã quên ngay giữa cuộc nói chuyện của bọn hắn kia.

Vậy tại sao mình lại cảm thấy mình nhớ rõ hình ảnh, là bộ phận nào?

Nhất thời toàn bộ xuất hiện hình ảnh hiện ra trong đầu hắn, không ngừng xoay chuyển.

Cuối cùng hắn thấy được, là tia sáng kia.

Một luồng ánh sáng bị đao chẻ ra, tâm thần của hắn bị luồng ánh sáng kia chiếm cứ.

Ánh sáng trong mắt hắn, trong tâm thần của hắn, khiến cho hắn có loại xúc động không hiểu nổi.

Ta có một đao có thể nhìn thấy mặt trời.

Uỳnh!

Chu Tự cảm giác trong đầu có gì trong nháy mắt nổ tung, lập tức mở mắt ra.

Nhưng mà...

Hết thảy đều không có mảy may biến hóa, đao trong tay cũng không hề rút ra.

Lúng túng, còn tưởng rằng hắn vừa mới đả thông hai mạch Nhâm Đốc, hóa ra không phải.

Hắn nhìn về phía Thanh Long còn đang đứng bên cạnh chờ đợi, đứng thẳng lên, đưa đạo cho hắn.

Chờ Thanh Long đang nghi hoặc đón lấy đao, hắn mới ra vẻ thần bí nói:

"Đã hiểu chính là đã hiểu, không hiểu chính là không hiểu Nói xong hắn để lại một cái bóng lưng cho người đời, sợ không nín được cười.

Thanh Long nhìn Chu Tự rời đi, mặt mũi ngơ ngác, do khả năng giác ngộ của hắn quá kém, hay là bị thiếu chủ đùa giỡn?

Nhớ lại tình huống lúc nãy, hắn cũng không nhìn thấy bất kỳ sức mạnh nào hiện ra, cũng chưa từng phát hiện hiện tượng như môn chủ nói.

Lắc đầu, hắn định trở về báo cáo chi tiết.

Có lẽ thật sự là tư chất của hắn ngu dốt, dù sao một đao kia hắn từng nhìn thấy, nhưng hắn không cách nào học được.

Năm đó môn chủ cũng đánh giá như thế này, bảo hắn không học được, có lẽ là bởi vì từng gặp Thần Minh. Nhưng lúc Huyền Vũ chưa gặp qua Thần Minh cũng được nhìn một đao này, vẫn không học được chút gì, môn chủ nói như thế, bảo Huyền Vũ không học được có lẽ là vì chưa từng gặp Thần Minh.

Thanh Long bọn hắn biết, một đao này bọn hắn không thể nào học được.

Nghe nói thiếu chủ muốn học, hắn ôm chờ mong, muốn nhìn xem thiếu chủ có thể học được hay không.

Nhưng hình như không thấy được gì.

Vụt!

Đột nhiên một trận gió quét qua, lúc gió thổi qua đao gỗ, Thanh Long cảm giác đao gỗ trong tay trở nên mềm mại, khi hắn cúi đầu xem xét, lại kinh ngạc phát hiện, đao gỗ đang bị gió thổi tan từng chút một.

Tại nơi đao gỗ tiêu tán, có đao ý hiện ra, đao ý này cho hắn một loại cảm giác chói mắt.

"Đây là..."

Lúc này Thanh Long mới phát hiện vừa nãy thiếu chủ không phải là cố tình mê hoặc, hắn quả thực đã rút đao.

Chỉ là một đao này, không đao thắng có đao.

Thanh Long cười cười tự giễu:

"Thiếu chủ quả thật là bất thế kỳ tài"

Thế là đồng thời hắn lấy ra một thanh đao gỗ khác, nhẹ nhàng nắm lấy.

Không có bất kỳ gì sức mạnh nào hiện ra, nhưng mà đao gỗ đang dần tiêu tán, bên trong có đao ý hiển lộ rõ ràng.

"Đại khái chính là như vậy, trở về báo cáo thôi"

Thanh Long quả thực không học được một đao kia, nhưng thứ mỗi người am hiểu vốn cũng không giống nhau, không đủ để nói lên gì, công pháp thuật pháp khó có mạnh nhất, chỉ có thích hợp nhất.

Biết hay không biết, có thích hợp hay không không thể nào phân định mạnh yếu. Đại đạo ba nghìn, phải đi con đường mình nên đi.

Bọn hắn trải qua vô số kiếp nạn, tất cả đều ra được.

Chỉ là nhìn thấy tư thế vĩ đại của môn chủ, khiến bọn hắn đều vô thức muốn tới gần, muốn bắt chước.

Cho nên chấp nhất một đao này.

Là chuyện thường tình.

Uỳnh!

Trên đường đi làm, Chu Tự ở nơi không có người rút đao, qua khoảng không chém vào cây cối.

"Đúng là đã học được, nhưng mà để cho ta thi triển, vẫn không làm được."

Hắn chậm rãi thu đao, trong lòng thầm thở dài.

Chờ sau này hắn không biết xấu hổ nữa, hoặc là quen rồi, có lẽ liền sẽ không có áp lực tâm lý nữa.

08:26.

Quẹt thẻ đi làm.

Chu Tự ngồi tại quầy hàng kiểm tra thư tịch xung quanh, không vội đi chuẩn bị cho sách lên giá.

Hắn đang đợi Tô Thị đi làm.

Tối hôm qua lấy được Cửu Thiên Hỏa Phượng Hoàng, hôm nay muốn tặng cho Tô Thị.

Ngày hôm qua Đông Húc khá là vui vẻ, lúc chào tạm biệt hắn, nói muốn đổi cương vị, không thể đưa chuyển phát nhanh ở chỗ này nữa khiến hắn có chút tiếc nuối.

Lúc nói cũng cười ra tiếng. Chu Tự đột nhiên lại cảm giác chính đạo cũng rất vất vả, đưa chuyển phát nhanh cũng phải đưa đến phát điên.

Sắp bốn mươi phút, Tô Thi mới khoan thai tới muộn.

"Cho ngươi.

Nàng thả một cái bánh mì còn nóng xuống, lập tức định đi vào phòng nghỉ.

"Chờ một chút Chu Tự gọi nàng lại, ném hạt châu qua:

"Cái này giữ lấy, là vật cưỡi Cửu Thiên Hỏa Phượng Hoàng, đến lúc ra trận có thể cưỡi nó đi vào. Bảy ngày sau nó sẽ tự mình bay đi.

1123 chữ