Sau khi từ núi Minh Nhật trở về, bọn hắn rất ít gần gũi, vẫn nên ra ngoài nhiều một chút.
Một lát sau, Chu Tự nhếch miệng lên, vui vẻ đi xuống lầu.
Một lúc sau điện thoại đã kết nối được với lão cha.
"Lão cha, ngươi cơm ăn chưa?"
Hắn vui vẻ chào hỏi.
"Con ta, ngươi đã lĩnh ngộ được Thí Thần Nhất Đao Trảm chưa?"
Chu Nhiên hỏi.
"Sắp rồi"
Chu Tự đáp qua loa.
"Cần cù bù thông minh, đã học thì đừng có bỏ dở nửa chừng, vừa hay ta tìm được bí tịch sáng tác lúc còn trẻ, đã cho người đưa đến, ngươi xem xem rồi nhận. Tiện thể đem những gì ngươi lĩnh ngộ được thể hiện ra cho hắn xem.
Giọng điệu Chu Nhiên rất nghiêm túc.
Ta có biết đâu? Lẩm bẩm một câu hắn bắt đầu lảng sang chuyện khác:
"Cha, mẹ ta đâu? Ta đột nhiên nhớ tới hôn sự của ta, thái độ của sư phụ Thu Thiển thế nào?"
"Con trai, trước tiên ngươi nói ta nghe, ngươi ở cùng Thu Thiển có thuận lợi hay không?"
Giọng Liễu Nam Tư lập tức truyền tới.
Chu Tự suy tư một lúc mới nói:
"Có gì mà không thuận lợi?"
"Rất thuận lợi"
"Vậy tại sao còn chưa nghe được tin tức Thu Thiển có thai?"Liễu Nam Tư chất vấn.
Chu Tự:
"???"
Chúng ta mới biết nhau ba tháng...
Cùng mẹ tán nhảm suốt hai phút mới kết thúc.
Trên đường hắn đang suy tư bí tịch mà lão cha nói.
"Thí Thần Nhất Đao Trảm cũng có bí tịch? Không biết có tỉ mỉ không "Lần trước chỉ có một chút hình ảnh, nhìn chẳng khác gì không nhìn, tư thế cũng chẳng học được.
Quả thực hắn còn chưa học được Thí Thần Nhất Đao Trảm, thế nhưng bắt chước một chút hẳn là vẫn có thể đặc hiệu ra được hay không đó là chuyện của đặc hiệu.
"Không biết lần này ai đưa đồ đến "Thanh Long? Chu Tước? Huyền Vũ? Bạch Hổ?"
Các loại suy nghĩ trong đầu Chu Tự nườm nượp kéo tới, hắn rất hiếu kỳ với tứ đại hộ pháp.
"Thiếu chủ, lại gặp nhau rồi"
Mới vừa đi khỏi tiểu khu, Chu Tự lại nghe thấy giọng nói quen thuộc.
Chưa thấy người đã nghe thấy tiếng, nhưng nghe nội dung là hắn biết ngay người tới là ai.
Quay đầu nhìn lại, chính là Thanh Long toàn thân mặc áo xanh.
"A, lại gặp mặt"
Chu Tự cười chào hỏi.
"Thiếu chủ nhìn thấy ta có vẻ như không phải quá vui vẻ"
Thanh Long mỉm cười cung kính.
"Không có, chỉ là dậy hơi sớm.
Chu Tự cười trả lời, làm sao hắn có thể nói cho đối phương biết hắn muốn diện kiến ba vị khác? "Ha ha, thì ra là thế"
Thanh Long cười hai tiếng, không mấy để ý, chợt đưa ra một cuốn thư tịch cũ nát nói:
"Đây là môn chủ bảo ta giao cho thiếu chủ, cụ thể là gì hẳn thiếu chủ đã biết"
Nhận lấy thư tịch cũ nát, Chu Tự cũng không nhìn thấy văn tự trên trang bìa.
Thư tịch có sức mạnh ngấm ngầm chuyển động, nhưng vừa rách vừa cũ cũng là thật.
"Giống như sau khi phá nát mới dùng sức mạnh bảo vệ"
Hắn vô ý thức nói thầm một câu.
"Đúng vậy.
Thanh Long giải thích:
"Nghe nói lúc môn chủ tuổi còn trẻ từng gặp một thanh đao, từ đó hắn đã cảm giác chuôi đao kia tạo ra là vì hắn. Để xứng với chuôi đao kia, hắn từ bỏ cơ hội thăng cấp trước mắt, nhờ vào loại cảm giác này, khai sáng cả thế gian chỉ có một đao này"
"Đạo vô cùng oách?"
Chu Tự hỏi.
Thanh Long nhún vai, thuận tiện nói thêm:
"Có điều thiếu chủ tạm thời chỉ có thể học qua bí tịch này, muốn chân chính học được, cần đạt tới Trận Linh ngũ phẩm mới được.
"Tại sao?"
Chu Tự hỏi.
Thanh Long mỉm cười đáp:
"Đến lúc đó thiếu chủ sẽ biết Thần thần bí bí, yên lặng lầm bầm mấy câu, Chu Tự cất bí tịch đi, khách khí nói:
"Nếu không còn việc gì, vậy ta đi làm đây"
Vừa dứt lời, hắn bèn xoay người rời đi, vừa đi được hai bước Thanh Long bỗng xuất hiện ngay trước mặt hắn.
"Thiếu chủ, môn chủ vẫn chưa nói với ngài sao?"
Thanh Long thấy Chu Tự quay người rời đi thì rất kinh ngạc, không thể không nhắc nhở một câu.
"Nói gì?"
Chu Tự tỏ vẻ không biết.
"Thể hiện tiến độ của Thí Thần Nhất Đao Trảm, hi vọng thiếu chủ không nên làm khó tại hạ"
Thanh Long cúi đầu nói.
"Nơi này...Quá nhỏ, không tiện"
Chu Tự chỉ trỏ bốn xung quanh.
Cổng khu nhà không nhỏ, có vài người ra ra vào vào, rút đao ngay trước mặt mọi người quả thật có chút ảnh hưởng.
Thanh Long gật đầu, cũng nghĩ đến những điều này, hắn giơ tay lên.
Đùng!
Một tiếng động vang lên.
Chu Tự cảm giác trời đất xoay tròn, trong chớp mắt đã tới vùng ngoại ô Thanh Thành, ở trong rừng cây. "Nơi này an tĩnh, rộng lớn, thiếu chủ có thể rút đao"
Thanh Long chu đáo nói.
Chu Tự:
"..."
Một chiêu Càn Khôn Đại Na Di rất ngầu.
Nhưng rút đao...
Lúc tuổi còn trẻ, thập bát ban võ nghệ tất cả hắn đều học qua, nhưng chưa bao giờ biểu diễn trước mặt người khác.
Nhất là sau khi lớn lên, nhắc cũng không dám nhắc đến.
Vì sao?
Bởi vì xấu hổ.
Hiện tại Thanh Long bức thiết muốn xem hắn giở đao pháp, khiến hắn có chỗ khó chịu.
Hắn không thể vứt cái mặt này xuống được.
Nhất là tư thế không đủ ngầu, chỉ là tưởng tượng thôi đã thấy xấu hổ không chịu nổi.
"Thiếu chủ còn có vấn đề gì sao?"
Thanh Long đầy chờ mong, tựa hồ cũng rất tò mò về thực lực của Chu Tự.
"Không có đao"
Chu Tự nói.
"Đây là đao gỗ bình thường, hẳn là rất thích hợp với thiếu chủ"
Thanh Long lập tức đưa thanh đao ra.
Chu Tự:
"..."