Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 359: Ngạc Nhiên Lắm À?




Ngày hôm sau.

Thứ ba ngày 9 tháng .

11Chu Tự nhìn Ma Chủng sống dở chết dở, chỉ có thể an ủi đối phương, hạng mục này kết thúc thì có thể nghỉ ngơi một thời gian. Kết thúc sớm thì được nghỉ ngơi sớm.

Dạo này hung thú Phá Thiên cũng đang giả chết, không có cách nào tạo niềm vui cho Ma Chủng. Đợi Nhàn Nhã Thu Hội kết thúc, hắn phải đến Đạo Tông Thiên Vân một chuyến. Mời Ma Chủng đại bảo kiếm.

Linh khí Chu Thiên lại có chút phản ứng, có lẽ là Nguyệt tỷ cho nó linh đan diệu dược, khiến trận pháp dễ dàng hỗ trợ hắn tu luyện. “Nói ra thì ta đã không ngủ không nghỉ tu luyện ba tháng liền, lúc nào mới nhìn thấy hy vọng đây?” Nếu không phải có Thu tỷ ở bên Chu Tự mỗi ngày thì cuộc sống sẽ vô cùng tẻ nhạt.

Nhất là Thanh Thành càng ngày càng nhiều việc, không thấy tung tích dã quái, cơ hội xử lý dã quái cũng không nhiều. Muốn tốt nghiệp giới tu chân phải cần thời gian rất dài, hắn chỉ có thể đi tốt con đường hiện tại. ‘Nước trong suốt là vật phẩm cần quan tâm nhất ở hiện tại và lần này buộc phải có được. Tối qua hắn và Thu tỷ ra ngoài quan sát, không thấy nó ở giữa hồ, nghe ngóng một chút, người ta nói là ở đáy hồ. Muốn có được cũng không phải không được, cần khiến người của Nhàn Nhã Hồ coi trọng. Nếu không, không dễ có được, thì đó là hàng trưng bày. Chỉ có thể trông cậy vào Tô Thi và Nguyệt tỷ tham dự Thu Hội. Nguyệt tỷ quá nhỏ, hơn nữa nàng đến chỉ để ăn, nàng mới tám tuổi rất thiếu ưu thế.

Tô Thị thì một lời khó nói hết, tất cả dựa vào vận may.

Một lát sau, giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.

“Buổi sáng tốt lành, bây giờ là bảy giờ ba mươi chín phút, thời tiết ở Nhàn Nhã Hồ vẫn đẹp như mọi ngày.

Mở mắt đã thấy Thu Thiển ngồi phía trước hắn. Nàng mặc áo hoodie có mũ màu gạo, quần dài màu xanh nhạt, ống quần hơi bó.

“Bởi vì Nhàn Nhã Thu Hội sắp bắt đầu rồi, đề phòng không có thời gian thay quần áo, ta không mặc quần áo ngắn nữa. Nguyệt tỷ đã qua đó rồi.

Hai tay Thu Thiển chống lên má, nhìn chằm chằm Chu Tự nói:

“Có cần kéo áo cho ngươi xem không?"

“Thu tỷ, ta không phải loại người đó"

Chu Tự tràn đầy chính nghĩa nói.

Thu Thiển chỉ cười hai tiếng.

“Mau đi rửa mặt vệ sinh cá nhân đi, Nhàn Nhã Thu Hội sắp bắt đầu rồi, vừa hay đi xem Tô Thi thế nào"

Nàng thúc giục nói.

Đáp một tiếng, Chu Tự mới bắt đầu rửa mặt ăn sáng.

Tám giờ, hai người xuất phát đúng giờ. Họ không thể tham gia Nhàn Nhã Thu Hội, nhưng cũng có thể xem từ xa.

Tuy chỉ có thể xem được cảnh mọi người tiến vào lúc ban đầu, nhưng cũng coi như mở rộng tầm mắt.

Ở Long Viêm Phong của Đạo Tông Thiên Vân.

Một người đàn ông trung niên cau mày nghi ngờ. Hắn nhận được một tin, thông tin này đã lật đổ nhận biết của hắn, khả năng là giả rất cao. Nhưng nhiều năm đã qua, đạo tử bị nghi ngờ đang trên đường tụt dốc không phải là chuyện không thể nào. Do dự hồi lâu, hắn rời khỏi nơi ở, đến Long Viêm Phong cao nhất, định gặp phong chủ. Một lát sau, trên đỉnh Viêm Phong, người đàn ông trung niên xuất hiện trước tiên phủ, truyền âm thông báo, đợi người bên trong đáp lại.

Hiếm khi.

Cửa không gian được mở ra trước mặt hắn, bên trong truyền ra tiếng nặng nề:

“Thiên Long trưởng lão vào đi” Thiên Long đạo nhân không do dự, bước một nước vào cửa không gian. Khi hắn xuất hiện lần nữa là ở trên hòn đảo giữa hồ, phía trước là đình nghỉ chân che nắng.

Một ông lão và một người đàn ông trung niên ngồi giữa đình. Ông lão là Long Viêm đạo nhân, phong chủ của Long Viêm Phong.

Ngọn núi được đặt tên theo tên của hắn, người đàn ông trung niên là một trong trưởng lão của Long Viêm Phong, Thiên Môn đạo nhân.

“Có chuyện gì mà gấp thế?"

Giọng nói Long Viêm đạo nhân chậm rãi, ra ý bảo Thiên Long đạo nhân ngồi xuống. Đạo Tông Thiên Vân đã rất lâu không xảy ra chuyện gấp, vừa nãy nghe báo cáo, Long Viêm đạo nhân rất kinh ngạc nhưng không quá mức lo lắng.

“Phong chủ, vừa nãy ta nhận được một thông tin, một đệ tử của ta đặc biệt truyền về, hắn nói gặp được một người tự xưng là đệ tử đời thứ nhất của Quan Hà Phong"

Thiên Long đạo nhân không chưa ngồi xuống mà nói thẳng vào việc chính.

“Chuyện này lớn lắm hả?"

Long Viêm đạo nhân nhìn Thiên Long đạo nhân tiếp tục nói:

“Nhiều năm nay trong giới tu chân số người tự xưng là người của Quan Hà Phong không đến một ngàn thì cũng tám trăm. Không thể để ý hết chứ phải không?"

“Lần này hắn nhắc tới một công pháp.

Thiên Long đạo nhân nói với vẻ mặt nghiêm túc.

“Nhật Nguyệt Hà Quang"

"Ùm?"

Long Viêm đạo nhân cau mày, không còn vẻ thờ ơ không quan tâm.

Nhật Nguyệt Quang Hà, cái tên mà từ rất lâu về trước đã không có ai biết đến. Theo thời gian trôi, người ngoài có thể biết Quan Hà Phong, nhưng Nhật Nguyệt Hà Quang cũng chỉ có rất ít phong chủ và trưởng lão biết.

Người bên ngoài, trừ một số lão già mà không chết ra, thì những người khác rát khó biết đến mới phải.

“Còn gì khác không?"

Long Viêm đạo nhân lại hỏi.

“Nói hắn có một con Hồng Mông Thực Thiết Thú"

Thiên Long đạo nhân nói.

"Ùm?"

Long Viêm đạo nhân hơi cân nhắc nói:

“Chưa từng nghe nói Quan Hà Phong có Hồng Mông Thực Thiết Thú 1155 chữ