Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 360: Không Sợ Mất Mặt




“Một cái tên công pháp có đủ không?"

Thiên Môn đạo nhân ở một bên từ nãy chưa lên tiếng nói:

“Ban đầu thì không đủ"

Long Viêm đạo nhân thở dài một tiếng nói:

“Nhưng dạo này đạo tử không chuyên tâm tu luyện, không ngừng phá trận. Vầng sáng sức mạnh trên người biến mất, thậm chí khí tức cũng trở nên yếu dần, có thể đang trên đường tuột dốc. Như vậy Quan Hà Phong muốn tìm một đệ tử tiếp tục bồi dưỡng, không phải là không thể.

“Phong chủ muốn hỏi xem sao không?” Thiên Long đạo nhân hỏi thăm dò.

“Chuyện này không tiện hỏi thẳng"

Do dự một chút, Long Viêm đạo nhân nói:

“Ta nhờ người đến Hậu Sơn hỏi Liễu tiên tử xem.

Đạo lữ của hắn khá là thân thuộc với Liễu Bắc Uyển sống ở Hậu Sơn, đi hỏi nàng là thích hợp nhất. Mà hai vị sống ở Hậu Sơn thường xuyên qua lại với hai vị ở Quan Hà Phong, chắc chắn họ biết rõ chuyện thu nhận đệ tử.

“Đúng rồi, có nói hắn tên là gì không?"

Long Viêm đạo nhân hỏi.

"Chu Tự."

Thiên Long đạo nhân lập tức nói.

Ở giữa Nhàn Nhã Hồ có một hòn đảo nhỏ, Nhàn Nhã Thu Hội được tổ chức ở đó.

Hiện giờ những người tham gia đều ở bên ngoài đảo, họ phải thể hiện sức mạnh bản thân mới được lên đảo. Uẩn vị đạo trạch càng cao, càng phù hợp với Nhàn Nhã Ngọc.

Tất cả đều có tiến độ phù hợp, trước khi Nhàn Nhã Thu Hội kết thúc, người phù hợp nhất sẽ trèo lên đỉnh có được Nhàn Nhã Ngọc.

Tô Thị đứng bên bìa núi, vẻ mặt căng thẳng.

Có người bắt đầu tiến vào, không lâu nữa sẽ đến lượt nàng.

“Hàn Tô, chốc nữa ngươi vào cùng ta đi?

Tô Thi nắm chặt cánh tay của Hàn Tô.

“Hai người cùng đi, ảnh hưởng đến khí chất của ngươi.

Hàn Tô nghiêm túc tách tay của Tô Thi ra.

Vừa bị tách ra, Tô Thi lại tóm lấy cánh tay của Hàn Tô:

“Không đâu, chúng ta là tuyệt đại song kiêu"

Hàn Tô nhất thời không phân rõ được đây là khen ngợi hay là chửi rủa.

“Ngươi tháo kính xuống, tóc thả ra, thực sự là có thể đấy"

Minh Nam Sở tán thành nói.

“Sao ngươi không đi?"

Hàn Tô đẩy kính mắt lạnh lùng đáp lại.

“Lần này ta có lòng hỗ trợ, nhưng Nhàn Nhã Thu Hội mời nữ không mời nam.

Minh Nam Sở ra dáng vẻ đáng tiếc.

Tô Thi gật đầu công nhận lời của Minh Nam Sở.

Hàn Tô cau mày, nhìn ba người Miêu Khả An, mới nói với Tô Thị:

“Có thể tìm ba vị sư tỷ của ngươi, khí chất tu vi của các nàng đều là hàng đầu.

Ba người giật mình.

“Mấy năm nay Tô sư muội không ở Đạo Tông Thiên Vân, không đủ ăn ý với chúng ta, rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn"

Miêu Khả An cười giải thích. Tình Chân tiên tử và Nhiễm Nhiên tiên tử gật đầu tán thành.

Nếu có nguy hiểm, các nàng sẽ khoanh tay đứng nhìn, nhưng cùng mất mặt thì..thực sự không làm được. Đều là người có thể diện, đi cùng Tô Thi thì phải gần trăm năm cũng ngại ra khỏi cửa.

Cưỡi linh thú giả hai mươi đồng, thì càng...không dám nhìn thẳng.

Có thể từ chối, thì chắc chắn sẽ không đồng ý. Khi thả linh thú ra, các nàng cũng chuẩn bị sẵn sàng rút lui, ủng hộ Tô sư muội về mặt tinh thần.

Hàn Tô:

"..."

Nàng nhìn xung quanh. Hiện tại bọn đang đứng trên một sườn núi, cách trung tâm hồ khá xa, để không bị phát hiện. Tô Thi là người nổi tiếng, có vài người biết Tô Thi cũng rất bình thường. Không cố ý né tránh, rất dễ bị chỉ trỏ.

“Hàn Tô."

Tô Thị ngồi xổm dưới đất ôm đùi Hàn Tô.

“Tóm đỏ cả chân rồi...

Hàn Tô cúi đầu nhìn Tô Thi đang tủi thân, thở dài nặng nề một tiếng:

“Đến lúc đó đừng làm gì bừa bãi, điềm tĩnh một chút.

“Được"

Thấy Hàn Tô đồng ý, Tô Thi vội vàng đứng lên nói:

“Ta phát hiện ngoài xinh đẹp ra thì ta còn có ưu điểm là nghe lời.

“Hy vọng không có ai nhận ra.

Hàn Tô không nhìn Tô Thi mà tháo kính mắt, cởi dây buộc tóc. Mái tóc dài được thả xuống, bay bay theo gió.

Khuôn mặt không bị che đậy, hoàn toàn lọt vào mắt mấy người xung quanh.

Vù!

Làn gió mát thổi qua, mái tóc dài của Hàn Tô tung bay, đôi mắt sáng long lanh, hàm răng trắng bóng, chim sa cá lặn, vẻ u buồn nhẹ nhàng động lòng người. Dường như biến thành một người khác.

Ba người Miêu Khả An tỏ vẻ mặt kinh ngạc, nàng thực sự có thể nhìn ra Hàn Tô cũng có nhan sắc, nhưng chưa từng nghĩ lại vượt ngoài sức tưởng tượng như vậy.

Đứng bên cạnh Tô Thị, nàng không hề chỉ như lá cây, mà là hai đóa hoa tuyệt thế hoàn toàn khác nhau.

“Minh đạo hữu không ngạc nhiên chút nào à?"

Miêu Khả An hỏi Minh Nam Sở.

Tiên tử đẹp nhường này ra mắt, nam tu sĩ duy nhất lại vẫn bình tĩnh. Khiến người ta bất ngờ.

Có thể khiến người ta ngạc nhiên bằng game truyền kỳ không? Minh Nam Sở quay đầu nhìn Miêu Khả An, suy nghĩ nhanh chóng:

“Tiên tử nói đùa rồi, ta quen biết Hàn Tô từ lâu, đã từng thấy dáng vẻ này của Hàn Tổ “Minh Nam Sở, ta và Hàn Tô, ai đẹp hơn?” Giọng của Tô Thi truyền đến.

“Ngươi đẹp hơn Minh Nam Sở còn không quay đầu liền trực tiếp trả lời.

“Chẳng lẽ ngươi không thể ngắm trước rồi trả lời hả?"

Tô Thi cũng không để ý, mà hít sâu một hơi chờ tiến vào.

“Chốc nữa nếu ngươi làm quá mất mặt thì tự rời đi, ngươi đừng bán đứng ta đấy.

Hàn Tô dặn dò.

“Thực ra không cần lo lắng đến việc quá mất mặt, Tô Thi đã vô dụng đến mức sẽ không chủ động làm mất mặt"

Minh Nam Sở trấn an nói.

“Cũng phải.

Hàn Tô gật đầu tán thành.

Ba người Miêu Khả An:

"..."

Sao ba ngươi này lại tạo thành một nhóm nhỉ?

Bất kể thế nào ba người Miêu Khả An chỉ có thể cổ vũ Tô Thi. Mất mặt trước mặt mọi người quá đáng sợ, nếu không các nàng cũng không đến mức né tránh.

1128 chữ