Đông Húc nhận lấy phong thư rồi gật đầu nói:
"Có thể giao tới trong hôm nay, nhưng cần mười lăm viên linh thạch"
Lộ Lộ tiên tử trả linh thạch rồi nói cảm ơn, sau đó đưa mắt nhìn Đông Húc rời khỏi đây.
Nàng đứng im tại chỗ, chờ tới khi Đông Húc rời khỏi phạm vi tầm mắt của mình thì nụ cười trên mặt mới biến mất.
Một lát sau, Lộ Lộ tiên tử vứt bí thuật phù văn đi, sau đó lẩm bẩm trong miệng:
"Kế hoạch thay đổi, mở ra món đồ cuối cùng đưa Tô Thi đi, nàng quá đặc biệt, dễ làm hỏng chuyện" "Đã mời được viện trợ rồi, sẽ có một số người ngăn chặn Tô Thị và Cửu Thiên Hỏa Phượng Hoàng, sẽ không ảnh hưởng quá lớn tới kế hoạch của chúng ta đâu. Thời đại cũ kết thúc, phong ấn thuộc về thời đại trước tự nhiên sẽ hiện ra một lần nữa trong thời đại mới. Không phải là chúng ta đều sẽ phải cảm nhận khổ cực của thời đại sao?"
Phía đối diện cũng vang lên tiếng nói. Một lúc sau, Lộ Lộ tiên tử nói tiếp:
"Đừng làm quá ầm ĩ, sư phụ mà tỉnh lại thì kế hoạch sẽ đổ sông đổ biển cả đấy. Món đồ cuối cùng mở ra, người Đạo Tông Thiên Vân tới cũng chỉ có thể phong ấn, người bên trong cũng không chắc là có thể ra được. Cứ rửa mắt mà đợi đi Lộ Lộ tiên tử lại nở nụ cười rồi quay bước về Nhàn Nhã Hồ.
Quan Hà Phong.
Một nữ tử trẻ tuổi, tóc búi thành cuộn rồi ghim lên, nàng mặc váy trắng nhuộm chút đỏ rực của bình minh, bước từng bước đoan trang tới gần đỉnh núi.
Một nam tử trẻ tuổi khoanh chân ngồi trên đỉnh núi, hắn đưa mắt nhìn về nơi xa xăm như đang suy nghĩ chuyện gì.
"Đang suy nghĩ gì đấy? Nói cho mẫu thân nghe xem Hồng Nghệ tiên tử ngồi xuống bên cạnh Lý Lạc Thư rồi cười hỏi.
"Mẫu thân"
Lý Lạc Thư thấy vậy thì vội vàng đứng lên rồi nói khẽ:
"Chuẩn bị ra ngoài ư?"
Ra ngoài là đi xem mắt.
"Ừ, nhưng không chỉ là một việc.
Hồng Nghê tiên tử đứng lên giải thích:
"Lần này đối tượng xem mắt của ngươi là thiếu cốc chủ đời này của Tiên Linh Cốc, bây giờ đang ở Hội thu Nhàn Nhã, chúng ta qua đó cũng kịp lúc. Nếu thành công thì ngươi có thể xuống núi lịch luyện.
"Vậy chuyện thứ hai là gì?"
Lý Lạc Thư cúi đầu cụp mắt hỏi tiếp, vẻ mặt chưa từng có chút thay đổi.
"Chuyện thứ hai chính là đi hỏi cho rõ, ta nhận được tin Hội thu Nhàn Nhã có người giả mạo đệ tử Quan Hà Phong. Phụ thân ngươi rất tức giận vì chuyện này, ngươi đi điều tra xem, tra hỏi kẻ đó là do ai sai sử" Hồng Nghê tiên tử cười nói.
Vì sao phụ thân lại tức giận? Lý Lạc Thư cảm thấy rất thắc mắc, chỉ là có người giả mạo đệ tử Quan Hà Phong thôi mà?
Chuyện này cũng không đáng là gì.
Lý Lạc Thư chưa từng để trong lòng, đợi lát nữa hỏi đại ca cách xem mắt rồi tiện thể hỏi luôn cũng được.
"Cũng không còn sớm nữa rồi, sau khi Hội thu Nhàn Nhã kết thúc thì thiếu cốc chủ sẽ liên lạc với ngươi, nghe nói đối phương là một thiếu nữ đáng yêu ngoan ngoãn. Ngươi đừng nói lung tung đấy, cũng đừng nói mình không thể rút kiếm được nữa. Nếu nàng hỏi gần đây ngươi đang làm gì thì cứ bảo là cảm ngộ thiên địa, không còn quang mang là vì cảm ngộ mới đạt được. Như thế thì bọn hắn sẽ cho rằng ngươi đã tiến vào cảnh giới Phản Phác Quy Chân.
Hồng Nghê tiên tử nhắc nhở.
"Vâng"
Lý Lạc Thư gật đầu.
Hắn chào mẫu thân rồi đạp không rời khỏi Quan Hà Phong, đi về phía Nhàn Nhã Hồ.
Tại một rừng cây cách Đạo Tông Thiên Vân khá xa, Đông Húc đang dùng bí thuật phù văn liên lạc với người nhận hàng nhưng vẫn không hề xuất hiện phản ứng.
"Không phải nói là hàng gấp à? Sao lại không có phản ứng gì thế này? Hay là không nằm trong phạm vi?"
Đông Húc nhìn xung quanh, hắn định tới gần Đạo Tông Thiên Vân xem sao.
Lần này tiên tử đưa hàng là thiệp mời, chắc là đưa cho nữ tu sĩ.
Trên đường đi, Đông Húc nhíu mày, cảnh giác nhìn bốn phía.
Bí thuật phù văn chưa từng xuất hiện phản ứng, cũng có thể là người nhận hàng đã xảy ra chuyện rồi.
Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông giao hàng chuyển phát nhanh cũng không phải chưa từng gặp chuyện tương tự.
Rì rào!
Trong rừng cây đột nhiên có tiếng vang truyền tới.
Sau đó thì thiệp mời trong pháp bảo trữ vật của hắn xuất hiện phản ứng.
Chuyện gì xảy ra thế? Đông Húc vội vàng thi pháp trấn áp.
"Có chút thực lực đấy, đáng tiếc vẫn yếu quá.
Giọng nói âm trầm truyền tới từ trong rừng cây, bóng đen không ngừng bao trùm, che lấp đi ánh nắng chiều. Nó chạy dọc theo mặt đất, như muốn bao phủ hết mọi thứ.
Đông Húc thấy mọi chuyện không ổn, vội vàng lùi về sau định chạy.
Chỉ là thiệp mời trong pháp bảo trữ vật lại ngăn hắn lại, khiến hắn không thể nào rời khỏi đây.
Đông Húc quyết đoán vứt thiệp mời đi, sau đó nhảy lên một cái.
Lúc này, bóng tối đã bao trùm hết ánh sáng. Ngăn chặn tất cả đường sống ngay lúc Đông Húc sắp thoát đi.
"Đúng là phế vật mà Phía sau có giọng nói tức giận vang lên.
Đông Húc quay người nhìn lại thì thấy một nam tử mặc áo bào đen đang đi tới gần.
Khóe mắt hắn có trăng khuyết đang phát sáng, cảm xúc phẫn nộ xuất hiện thì ánh sáng lại càng thêm mãnh liệt.
Thiệp mời đã bị hắn chộp lấy.
Lúc này Đông Húc mới phát hiện đối phương không phải mắng hắn mà là mắng vị tiên tử gửi thiệp mời kia.
1068 chữ