Trầm mặc hồi lâu, Minh Nam Sở cũng nghĩ thông suốt.
Hắn quay đầu nhìn về phía Tiểu An đang ăn khoai tây chiên, phát hiện đối phương ăn rất chậm, ăn từng xíu một, ăn một chút rồi nắm trong tay không ăn nữa.
"Ngươi không đói sao?"
Minh Nam Sở hỏi.
"Ta...ta muốn để lại một chút cho muội muội cùng cha mẹ ăn"
Mắt Tiểu An sáng lên nhìn khoai tây chiên nói:
"Cái này khẳng định là nhà giàu mới có thể ăn, cha mẹ và cả muội muội đều chưa từng nếm thử. Ăn rất ngon, cho nên...Ta có thể giữ lại không?"
Nàng nhìn Minh Nam Sở, ánh mắt lộ ra vẻ khẩn cầu.
"Tùy ngươi, nhưng mà có chuyện này ta muốn nói với ngươi một chút"
Sau khi đối phương gật đầu, Minh Nam Sở chỉ văn tự trên tế đàn hỏi:
"Ngươi biết hai chữ có nghĩa là gì không?"
Tiểu An vội lắc đầu:
"Ta...ta không biết chữ"
"Ý là tế sống"
Minh Nam Sở không quanh co lòng vòng, giải thích cặn kẽ:
"Ý là cần một người sống xem như tế phẩm tế tự Thần Minh, nơi này chỉ có ngươi cùng ta"
Bộp!
Túi khoai tây chiên từ trong tay Tiểu An yên lặng rơi xuống, khoai tây chiên vung vãi đầy đất, lúc này nàng mới thanh tỉnh lại, luống cuống tay chân nói:
"Ta không phải cố ý ném xuống đất, ta nhặt lên ngay.
Tách!
Lúc Tiểu An cúi đầu nhặt khoai tây chiên, nước mắt to như hạt đậu nhỏ xuống đất, nàng khóc, nhưng lại không khóc thành tiếng.
Minh Nam Sở tới nhặt khoai tây chiên cùng, nói:
"Ta không bảo đem ngươi tế lên, chỉ là nói cho ngươi biết, có lẽ tế đàn muốn mạng của ngươi, tốt nhất ngươi đừng đi lên.
Trong nháy mắt, Tiểu An ngẩng đầu, đôi mắt vừa khóc thút thít kinh ngạc nhìn Minh Nam Sở.
"Dọn đi, chúng ta rời khỏi nơi này đã Minh Nam Sở nói, hắn đang cố ý thử thăm dò, xem Tiểu An có phản ứng gì.
Có chút vượt qua ngoài dự liệu, vốn cho rằng đối phương sẽ trốn, sẽ oán hận, sẽ cầu khẩn, nhưng đều không phải.
Là một loại thái độ làm cho không người nào có thể hạ ác tâm.
Biết mình phải chết, nhưng lại tiếp nhận kết quả này.
Vô cùng đáng thương?
Có lẽ vậy.
Minh Nam Sở ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài Thần Điện, phía xa một vùng hoang vu, hắn định đi xem một chút.
Lúc này, Tiểu An đã thu dọn xong đồ đạc, đứng ở bên cạnh hắn.
"Ta...ta thu dọn xong rồi" Tiểu An nhỏ giọng nói.
Minh Nam Sở khẽ gật đầu, cất bước đi ra ngoài, tìm kiếm lối ra khác.
Đi ra không bao xa, Tiểu An không nhịn được hỏi:
"Tại sao không để ta lên đó? Có tế phẩm sẽ có được Thần Minh chiếu cố"
"Có lẽ là dáng vẻ của ngươi khá đẹp đẽ đi.
Minh Nam Sở trả lời bâng quơ.
Mỗi lần Tô Thi hỏi hắn chuyện gì, hắn đều đáp lại qua loa tắc trách như vậy.
Nói xong mới nhớ ra, người đang đi theo hắn là một cô bé tầm mười lăm mười sáu tuổi.
Lúc hắn xoay người định xin lỗi người ta, đột nhiên cảm giác mê muội.
Vù~ Gió nhẹ gào thét, khi Minh Nam Sở khôi phục lại, hắn sững sờ nhìn bốn phía, không hiểu sao hiện tại hắn lại xuất hiện ở trong rừng khô.
Gần tương tự với rừng cây lúc đầu hắn nhìn thấy.
Sao lại đến nơi này?
"Cứu mạng~"
Tiếng của Tiểu An.
Minh Nam Sở không do dự, lập tức đi về phía phát ra tiếng kêu, nhưng vừa nhìn thấy bóng dáng Tiểu An cả người hắn cứ thế đứng nguyên tại chỗ.
Tiểu An đứng trên tàng cây, dùng nhánh cây xua đuổi hung thú phía dưới.
Những hung thú kia đang cố leo lên nhánh cây.
Cũng rừng cây ấy, cũng người ấy, cũng một cảnh này.
Khác biệt duy nhất chính là, lần này trên mặt Tiểu An chảy máu, hoảng hốt bất lực.
"Chuyện gì vậy? Thiết lập lại rồi?"
Ở nơi khác, mỗi người đều có lựa chọn của mình.
Thiên Vân Y Y một mình đi vào tế đàn, nàng nhìn vị thiếu nữ tóc ngắn phía dưới nói:
"Ta không hy vọng ký thác vận mệnh vào người khác, mặc kệ là hậu quả gì, ta cũng tự mình gánh chịu"
Thiên Hạ Nhất Kiếm tông Hạ Vũ Trúc cùng với sư muội nàng Cô Nhạn cũng đứng ở tế đàn, các nàng nhìn cô bé dẫn đường đưa tay ra nói:
"Muốn đi cùng không? Bất kể kết quả gì, cũng không thể đoán trước được, nếu sợ có thể ở lại"
Long Ân Hồng nhìn chằm chằm tế đàn cười lạnh, bóng rồng hiện ra, dùng sức mạnh tấn công tế đàn:
"Ta dù bị nhốt ở chỗ này, cũng sẽ không ngừng mạnh lên, há có thể chịu để ngươi sắp xếp?"
Uỳnh!
Tế đàn vỡ ra, dọa cậu bé ở một bên không dám ho he tiếng nào.
Dạ Nguyệt Thiên Nữ cũng không để ý tế đàn, nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời, để cô bé dẫn đường ở lại, cho nàng chút đồ ăn rồi một mình đi vào trong bóng tối.
Đêm tối là sân nhà của nàng, nàng còn muốn chạy càng xa, đi xem càng nhiều phong cảnh.
Mà lại càng có nhiều người, là đưa những thôn dân dẫn đường vào tế đàn.
Nhưng bất kể họ lựa chọn như thế nào, tất cả mọi người sau khi ta ra lựa chọn, đều cảm thấy mê man, sau đó về lại nơi ban đầu.
Không ai hiểu vì sao.
Có lẽ là lựa chọn sai.
Chu Tự còn đang trên đường tìm kiếm Thần Điện.
Lại mất năm ngày, vẫn không thể nào tìm ra chỗ Thần Điện, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước.
May mà không lo ăn ở, dù nơi này hoang vu, thiên hỏa không thể đốt thành lửa, hắn cũng có thể nhặt củi lửa đốt đống lửa.
Có thể sưởi ấm, cũng có thể nấu cơm.
Thu Thiển đã lấy nồi ra từ lâu, lúc đi đường, Chu Tự cõng nồi.
Xuân Sinh hỗ trợ cầm một chút vật phẩm vụn vặt.
Thu Thiển mang theo thư tịch, Tiểu Tĩnh vẫn luôn đọc sách.
"Nhìn đường"
Chu Tự lên tiếng nhắc nhở.
"Biết rồi, Chu Tự ca ca cứ dong dài"
Tiểu Tĩnh chu môi.1095 chữ