Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 383: Đo Chiều Cao




Trên không trung, Quang Thủ nhìn rừng cây bị trận pháp bao trùm ở nơi xa, có chút may mắn nói:

"Bên kia có Thánh Nữ Ma Đạo? Vận may của ngươi thật tốt, nếu không..."

Lộ Lộ Tiên Tử cũng không quá mức để ý, kế hoạch bắt đầu nàng cũng chỉ cầu thành công, không cầu mạng sống.

Trong tưởng tượng của nàng, trận pháp sẽ không ngừng thu nạp, sau đó xuất hiện Dạ Xoa càng mạnh, triệt để khống chế Cửu Thiên Hỏa Phượng Hoàng và bọn người Tô Thị.

Nhưng bây giờ tình hình không đúng.

Tại sao cho đến bây giờ trận pháp không thu nạp thành công? Lộ Lộ Tiên Tử có chút nghĩ không thông.

"Thu nạp? Ngươi dùng Dạ Xoa đối phó với họ?"

Quang Thủ có chút bất ngờ, tiếp tục nói:

"Dạ Xoa không dễ khống chế, thông đạo mở ra thì không nói tới, muốn để chúng dũng mãnh tiến ra cần một cái kíp nổ. Các ngươi tìm được Hồng Dạ Quả Thực rồi?"

Hồng Dạ Quả Thực, có thuộc tính kỳ dị, sản xuất nhiều Hồng Dạ Quả, có thể làm thuốc có thể ăn sống, ăn nó có thể khai thông linh khí vào ban đêm, tạo nên thuỷ triều linh khí, kéo dài không dứt, thời gian kéo dài càng dài sẽ càng mang đến biến hóa kinh người, tích nước thành hồ, vạn sông về biển.

Ban ngày, dưới ánh mặt trời, có thể cùng nó nổ vang, biển cả linh khí sinh trưởng.

Là thứ mà hành giả trong đêm tối, Dạ Xoa yêu thích nhất.

"Đúng vậy, nhưng mà Dạ Xoa không thích nhân loại, sẽ giết chết ba vị kia trước. Chỉ là không gian quá lớn, có sao hoặc là ánh nắng ngăn cản dẫn đến thông đạo không đủ, nếu không, vấn đề không đến mức kéo dài đến bây giờ.

Người ta xin giúp đỡ cũng không trở về, nếu không đã khống chế những người đó từ lâu rồi"

Lộ Lộ Tiên Tử nói.

"Ngươi không sợ đưa Hồng Dạ Quả Thực lên?"

Quang Thủ hơi có hứng thú nói.

"Vậy cũng phải tìm được, đồng thời ngăn cản Dạ Xoa"

Lộ Lộ Tiên Tử nói với vẻ mặt tự tin.

"Đã qua một ngày rồi, không kéo dài được bao nhiêu ngày nữa, ngươi ở đây muốn đợi cái gì?"

Quang Thủ nhìn mặt trời sắp lặn xuống hỏi.

"Vậy ngươi ở nơi này đợi cái gì?"

Lộ Lộ Tiên Tử hỏi ngược lại.

Quang Thủ không nói gì nữa, hai người đều đang chờ đợi.

Cũng không phải là chờ đợi có người đi ra, trong vô thức họ đều không cảm thấy có người sẽ ra ngoài.

Chỉ là đang chờ đợi thứ mà mình muốn đợi.

"Phù...Đến rồi"

Chu Tự nhẹ nhàng thở ra, đoạn đường này nhìn như không xa, đi lại khó khăn trắc trở không ngừng.

Đặc biệt là Tiểu Tĩnh cùng với mẹ của nàng.

Chân cũng phồng rộp cả rồi.

"Không, không có người, tỷ tỷ họ đều không ở nơi này"

Tiểu Tĩnh vốn dĩ rất hào hứng, sau khi quan sát toàn bộ Thần Điện, vẻ mặt trở nên ủ rũ.

Xuân Sinh cũng cúi đầu không nói gì, nàng sờ đầu Tiểu Tĩnh im ắng an ủi.

Chu Tự chỉ có thể trấn an nói có thể là đang ở nơi khác, những chuyện khác thì nói không nên lời.

Vì theo hắn thấy, nơi này không còn ai khác nữa.

Tiểu Tĩnh và Xuân Sinh có thể còn sống, tuyệt đối là kỳ tích.

Hơn nữa còn có ẩn tình khác.

Họ đi vào Thần Điện, trong lúc nhất thời chữ viết trên tế đàn đập vào mi mắt.

Tế sống.

Chu Tự và Thu Thiển nhanh chóng hiểu rõ ý nghĩa của tế đàn, cần phải tế sống mới có thể biết được càng nhiều.

Thu Thiển quay đầu nhìn về phía bọn người Tiểu Tĩnh và Xuân Sinh hình như không giống như họ, hiểu được ý nghĩa của chữ viết trên đó.

Trước tế đàn, Chu Tự nhìn đồ án bên trên, đúng là Thái Dương Thần.

Đừng nói một cái Thần Điện, mà chính Thái Dương Thần hắn cũng đã từng đánh.

Hắn còn trông cậy vào Thái Dương Thần?

Xem xem có thể thay thế Thái Dương Thần hay không còn tạm được.

"Biết chữ viết trên đó có ý nghĩa gì không? Tế sống, chính là cần phải đặt người sống lên, trở thành tế phẩm Giọng nói của Thu Thiển vang lên.

Cùng lúc đó nàng đưa tay ôm Tiểu Tĩnh lên, đi về phía tế đàn.

"Thu Thiển lão sư, ngươi, ngươi muốn làm gì?"

Vẻ mặt Tiểu Tĩnh hoảng sợ nói.

"Không rõ ràng sao?" Thu Thiển không thèm để ý nói.

Xuân Sinh giật nảy mình, vội muốn đổi cho Tiểu Tĩnh, để nàng đi.

Chỉ là còn chưa mở miệng, Thu Thiển đã quay đầu nháy mắt với nàng, ngay lập tức Xuân Sinh hiểu được ý định của đối phương.

"Ta...ta không muốn, ta không muốn Tiểu Tĩnh phất tay sợ hãi kêu lên:

"Ta...ta không giành Chu Tự ca ca với lão sư nữa, không giành nữa"

Lúc tới gần tế đàn, Thu Thiển thả Tiểu Tĩnh xuống, so sánh độ cao với tế đàn, nói:

"Tới đây đo chiều cao thôi, ngươi khóc cái gì?"

Tiểu Tĩnh lấp lánh nước mắt, nghẹn ngào nhìn Thu Thiển, sau đó òa một tiếng khóc lớn lên, ôm lấy mẹ mình vừa đi tới.

Thu tỷ thật là đáng sợ, Chu Tự đặt cho Thu tỷ một cái danh hiệu ma nữ, lúc này hắn phải để ý Tiểu Tĩnh nhiều hơn một chút.

Thu Thiển nhìn Tiểu Tĩnh một cái thật sâu, nội tâm thở dài một tiếng, không nghĩ nhiều nữa.

Có đôi khi nước mắt có thể mở ra nội tâm của một người.

Tiểu Tĩnh có vấn đề, nàng muốn nhìn cho rõ.

"Đột nhiên có chút nhớ Nguyệt tỷ"

Thu Thiển vô thức nói.

"Ta cũng vậy"

Chu Tự gật đầu theo.

Nguyệt tỷ, Thánh Nữ Ma Đạo, bà lão sắp ba mươi tuổi, kinh nghiệm Tu Chân Giới phong phú.

Nàng ở đây, nhất định có thể có rất nhiều ý kiến hay.

Hai người họ vẫn còn rất trẻ.

"Hay, hay là ta làm tế phẩm cho, có lẽ các ngươi có thể câu thông với Thần Minh Xuân Sinh vuốt ve lưng của con gái, đề nghị với Chu Tự.

"Nơi này là Thần Điện của Thái Dương Thần, cho hắn tế phẩm cũng vô dụng"

Chu Tự trả lời.

1089 chữ