"Thái Dương Thần là chính thần, ánh sáng trên trời, có thể câu thông với hắn chắc chắn có tác dụng, có lẽ các ngươi cũng có thể trở về"
Xuân Sinh đẩy Tiểu Tĩnh qua, nói:
"Tiểu Tĩnh còn nhỏ, hy vọng có thể đi theo các ngươi."
Chu Tự đẩy Tiểu Tĩnh trở về, nói:
"Nghe theo ta không sai đâu, Thái Dương Thần không đáng tin.
Ta không thể nào nói cho ngươi biết Thái Dương Thần chết rồi, còn trốn ở quê nhà của ta, cần ta bảo vệ. Chu Tự nói thầm trong lòng.
"Vậy không có tế phẩm phải làm sao bây giờ?"
Xuân Sinh hỏi.
"Nghỉ ngơi trước, sau đó ăn cơm"
Thu Thiển mở miệng nói.
Len lén nhìn lão sư một cái, rồi bị dọa sợ trốn sau lưng mẹ.
Tiểu Tĩnh sờ lên bụng, cảm thấy đói rồi.
Lúc ăn cơm canh thịt, Chu Tự trấn an Xuân Sinh, nói:
"Nhất định sẽ có cách trở về, không cần phải dùng cách tàn ác vô nhân đạo như tế sống này "Tàn ác vô nhân đạo..."
Xuân Sinh cau mày lặp lại câu nói này.
"Chu Tự ca ca muốn đến Thần Quốc như thế nào?"
Tiểu Tĩnh nhỏ giọng hỏi.
"Nơi này chúng ta không có cách, rất có thể Nguyệt tỷ cũng không có cách. Nhưng mà Nguyệt tỷ biến mất mấy ngày, có lẽ cha nàng cũng đã sốt ruột rồi, sau đó tới nơi này đón nàng ra ngoài, thuận đường cũng sẽ đón chúng ta ra ngoài luôn"
Chu Tự vừa cười vừa nói.
"Nguyệt tỷ là ai?"
Tiểu Tĩnh tò mò hỏi.
"Tỷ tỷ của ta, nhưng mà nàng không cao hơn ngươi bao nhiêu, cao hơn ngươi một chút, tự xưng là đứa trẻ tám tuổi"
Chu Tự trêu ghẹo nói.
"Nguyệt tỷ là tỷ tỷ của ca ca, vậy cha của Nguyệt tỷ không phải là cha của ca ca sao?"
Tiểu Tĩnh bẻ ngón tay hỏi.
"Cũng phải.
Chu Tự gật đầu.
"Vậy cha của ca ca không tới cứu ca ca sao?"
Tiểu Tĩnh nghiêng đầu nghi hoặc nói.
Nghe vậy, vẻ mặt Chu Tự đầy ưu thương, hắn đột nhiên phát hiện có thể mình là đứa con cha nhặt được, có thờigian phải đi làm giám định cha con.
Nhưng mà hồi tưởng lại những chuyện trải qua khi còn bé, hắn lại cảm thấy mình chắc chắn là con ruột.
"Chúng ta nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa, có lẽ là sẽ có người tới đón chúng ta. Thực sự không được thì nhìn xem bốn phía, lỡ như có thể tìm được người thân của các ngươi"
Vẻ mặt Chu Tự buông lỏng nói.
Nhìn thấy Tiểu Tĩnh cười gật đầu, Chu Tự cũng bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để ra khỏi nơi này.
Trông cậy vào cha mình, có đôi khi không thể trông cậy được.
Hắn phải tự mình nghĩ cách, góp nhặt kinh nghiệm.
Nhưng công lực ngàn năm chỉ có thể diệt trừ yêu quái, tác dụng không lớn, nơi đặc biệt ngoại trừ Thần Điện, không còn nơi nào khác.
Muốn tìm được cách rời khỏi đây, đúng là khó khăn.
Chỉ có thể xem thử xung quanh.
Bên ngoài mặt trời ló dạng.
Hạt mưa nhỏ xuống trên hoa cỏ.
Trên bầu trời Lộ Lộ Tiên Tử chau mày, nàng cảm thấy không ổn:
"Vĩnh Ám Chi Dạ đột nhiên ngừng khuếch trương, trận pháp cũng ngừng thu nạp, ở xung quang đây có thứ gì đặc biệt?"
Quang Thủ nhìn mặt trời mọc ở phía xa, nói:
"Có lẽ là người ở bên trong đã làm gì đó"
"Làm sao có thể? Ngay cả thần cũng không thể làm gì Vĩnh Ám Chi Dạ, sao những người của Tu Chân giới kia có thể gây nên ảnh hưởng trong thời gian ngắn như vậy?"
Lộ Lộ Tiên Tử không thể tin được.
"Nội bộ Vĩnh Ám Chi Dạ rốt cuộc là cái gì, không người nào biết được, người đi vào thời đại Thần Minh không một ai sống sót. Cho nên khuyên ngươi không nên nóng vội kết luận, chuẩn bị sẵn sàng khi xảy ra vấn đề" Quang Thủ thu hồi ánh mắt giọng nói trầm thấp.
Lộ Lộ Tiên Tử im lặng, Vĩnh Ám Chi Dạ bị ảnh hưởng là điều nàng tuyệt đối không ngờ tới.
Nhưng mà như vậy cũng tốt.
Vĩnh Ám Chi Dạ và Dạ Xoa hai phe cân bằng, nàng sẽ có càng nhiều thời gian.
Ầm ầm!
Đột nhiên, Vĩnh Ám Chi Dạ truyền ra tiếng nổ vang.
Khiến Quang Thủ và Lộ Lộ Tiên Tử vì đó mà sững sờ.
Vĩnh Ám Chi Dạ phát ra âm thanh?
Ầm ầm!
Vĩnh Ám Chi Dạ vặn vẹo bằng tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy, sau đó từng quả cầu hắc ám bắt đầu tách ra.
"Xảy ra chuyện gì?"
Lộ Lộ Tiên Tử kinh hãi.
Vĩnh Ám Chi Dạ xuất hiện biến hóa, là chuyện chưa bao giờ có.
Quang Thủ cũng thấy mới lạ:
"Vĩnh Ám Chi Dạ đang tách rời? Không, không phải, bên trong có người"
Từng quả cầu màu đen tách ra khỏi Vĩnh Ám Chi Dạ, chậm rãi rơi trên mặt đất, tất cả có gần trăm quả.
Quả cầu rơi xuống, chậm rãi tiêu tan.
Từng vị thiếu nữ mờ mịt đứng bên trong quả cầu.
Một lát, các nàng vui mừng phát hiện, ra người rồi, thoát ra khỏi bóng tối rồi Mà tất cả mọi người ở đây đều là những cô gái không cao, khoảng mười tuổi, thậm chí còn nhỏ hơn, phần lớn đều là đệ tử mới của Nhàn Nhã Hồ và những đứa trẻ cùng người nhà sư tỷ tham gia Hội thu Nhàn Nhã.
"Chạy mau, đừng bị bóng đen đụng phải Một đám trẻ con bắt đầu chạy ra phía ngoài.
Thậm chí không có thời gian thảo luận mình thoát ra như thế nào.
"Làm sao có thể?"
Lộ Lộ Tiên Tử khó có thể tin được.
Không chỉ riêng nàng, dù là Quang Thủ cũng nhịn không được mà ngưng tụ ra thân ảnh nhìn xuống phía dưới. Trong thời đại Thần Minh, vô số thần sứ có vào không có ra, lúc này mới một ngày rưỡi, người của Tu Chân giới đã trực tiếp ảnh hưởng đến bên trong, thoát ra gần trăm người.
1120 chữ