Lại qua hai ngày, họ phát hiện ra một cây cầu bên hồ vô tận, cây cầu kéo dai đến đâu khó mà đoán được. Để an toàn, họ dùng vải buộc vào cổ tay, bắt đầu đi lên cây cầu không thấy điểm cuối. Có lẽ nơi này chính là đường đi ra.
Lại qua sáu ngày, trên đường đi họ rất vui vẻ, đặc biệt là Tiểu Tĩnh tràn ngập hy vọng với tương lai. Chu Tự còn cười nhạo nói, đi chọc rồi thì ngươi sẽ biết niềm vui của việc không đi học.
Tiểu Tĩnh khịt mũi.
Hôm nay gạo cũng hết rồi, chỉ còn lại thịt. Xung quanh không có hung thú, không thể bổ sung thêm thịt.
Lại qua hai ngày không có tiến triển gì, hắn phải thử xuống hồ tìm đồ ăn. Nếu không có, hắn sẽ không hề do dự mà lựa chọn quay về. Cây cầu này dài đến phi lý, không thấy điểm cuối, có lẽ thực sự là lối ra, nhưng hắn không muốn lấy mạng sống của cả nhà Tiểu Tĩnh ra để đánh cược. Vì hắn và Thu tỷ có thể nhịn đói rất lâu cũng không vấn đề nhưng mấy người Tiểu Tĩnh thì không được.
Lúc đến thời gian nghỉ ngơi, họ tìm một nơi khá tốt ngồi xuống đốt lửa. Đây là cầu gỗ, có thể lấy gỗ tại chỗ, chỉ là phải phí một cái nồi để làm bếp lửa.
Trong lúc nghỉ ngơi, Tiểu Tĩnh ngoan ngoãn trải giường.
Ăn cơm xong, nàng và mẹ trốn vào trong chăn.
“Cái chăn này thật là ấm."
Tiểu Tĩnh cọ mắt vào chăn lông, tiếp tục nói:
“Đúng rồi, Chu Tự ca ca, các ngươi đến đây bằng cách nào?"
“Không biết, đột nhiên bị kéo vào.
Chu Tự lắc đầu.
Tiểu Tĩnh không để ý, chỉ lén nhìn sang Thu Thiển, thật cẩn thận nói:
“Cô giáo Thu Thiển, có thể kể tiếp câu chuyện lần trước không?"
Chính là câu chuyện công chúa Bạch Tuyết.
Thu Thiển liếc Tiểu Tĩnh một cái, nói:
“Đêm nay sẽ kể xong"
"Ùm...um."
Tiểu Tĩnh gật đầu liên tục như gà mổ thóc, vẻ mặt hưng phấn và mong chờ.
Ngày hôm sau, Chu Tự đang thiền tỉnh lại.
“Chu Tự ca ca, có đẹp không?"
Hôm nay Tiểu Tĩnh mặc chiếc váy liền thân xoay một vòng với vẻ mặt hưng phấn.
“Hôm nay sao ngươi lại nỡ mặc thế ?"
Chu Tự trêu ghẹo nói. Sau đó hắn phát hiện không chỉ là Tiểu Tĩnh, mà Xuân Sinh cũng mặc quần áo mới. Thu Thiển nhìn Tiểu Tĩnh và Xuân Sinh, cau này rồi nhìn về phía Chu Tự, khẽ hé môi:
“Quần áo vốn là để mặc mà"
Tiểu Tĩnh bĩu môi, hơi tủi thân: “Chu Tự ca ca không trả lời câu hỏi của ta"
“Đẹp lắm"
Chu Tự vội vàng trả lời rồi nói:
“Đánh răng ăn cơm, sau đó tiếp tục lên đường” “Chu Tự ca ca thật lắm lời"
Tiểu Tĩnh lầm bẩm rồi bắt đầu đánh răng rửa mặt.
Hôm nay họ không buộc vải vào cổ tay, mà dắt tay nhau đi về phía trước. Đi được nửa ngày, Tiểu Tĩnh đột nhiên nói:
“Chu Tự ca ca, cô giáo Thu Thiển, ta cảm thấy hôm nay chúng ta có thể thấy Thần Quốc rồi.
Chu Tự định cười gật đầu, coi như an ủi. Nhưng trước khi hắn lên tiếng, một tia sáng chiếu đến. Phía trước xuất hiện ánh áng. Là điểm cuối của cây cầu.
Nhất thời hắn cảm giác...trời đã sáng.
“Thực sự có lối ra.
Khi lại gần, điểm cuối của cây cầu hoàn toàn trọn vẹn.
Một cột trụ tròn được dựng lên từ trong hồ nước, vị trí giữa trụ tròn có một luồng sáng, ánh sáng từ trên trời giáng xuống, phá vỡ bóng tối. Ánh sáng này trở thành ánh sáng duy nhất của cả thế giới này. Ấm áp, chiếu sáng bốn phương.
Soat Soạt!
Bốn người dắt tay nhau bước nhah đến cột trụ tròn với vẻ mặt hưng phấn vui vẻ.
“Ta đi xem tình hình trước, các người đừng chạy lung tung"
Sau khi đám người Thu Thiển nhắc hắn cẩn thận xong, một mình Chu Tự đi xuống dưới hào quang. Ánh sáng trắng tính khiết ấm dịu không chói mắt. Lúc đưa tay chạm đến ánh sáng, hắn có thể cảm nhận rõ ràng có thể từ đây đi ra. Cảm nhận kỹ thêm một chút, Chu Tự bước một bước đi vào, hắn có một ý nghĩ, muốn ra thì ra.
Sau đó mới quay người cười nói với ba người Thu Thiển:
“Có lẽ không vấn đề, có thể từ đây đi ra.
Phù...Thu Thiển thở ra nhẹ nhõm, dắt tay Tiểu Tĩnh đi về phía cột ánh sáng.
“Đi thôi"
“Vâng"
Tiểu Tĩnh gật đầu thật mạnh, theo Thu Thiển bước từng bước lại gần cột ánh sáng. Xuân Sinh cũng nhìn ánh sáng với niềm hy vọng, tiến lại gần từng chút. Nhưng đi được mười bước, Thu Thiển đi vào cột sáng, nhưng vừa đi vào nàng liền ngẩn người.
Nàng dắt tay Tiểu Tĩnh, nhưng lúc này, nàng phát hiện nàng không kéo được tay của Tiểu Tĩnh. Quay đầu nhìn lại, phát hiện Tiểu Tĩnh cúi đầu đứng trước cột sáng, không nhúc nhích. Xuân Sinh đứng bên cạnh Tiểu Tĩnh, cũng không động đậy. Trong lòng Thu Thiển sững lại, hơi dùng sức kéo mạnh Tiểu Tĩnh đi vào. Nhưng Tiểu Tĩnh lại giằng tay nàng ra.
“Ta đã suy nghĩ, hay là không đi cùng các ngươi nữa.
Tiểu Tĩnh cúi đầu nói.
“Ngươi đang nói cái gì?"
Chu Tự cau mày.
Ngay từ đâu trong lòng hắn đã cảm thấy không đúng, nhưng không nghĩ rằng đến thời khắc cuối cùng mẹ con Tiểu Tĩnh không đi cùng họ.
“Chu Tự ca ca, ngươi nói xem các ngươi có phải là người tốt không?"
Tiểu Tĩnh nắm nhẹ váy ngẩng đầu nhìn Chu Tự.
"Ta..."
Chu Tự thoáng suy nghĩ, nghiêm túc nói:
“Dù ở bên ngoài danh tiếng của ta không dễ nghe, còn là phe phản diện, nhưng ta muốn làm người tốt. Đương nhiên, các ngươi cũng không cần lo lắng, ta ở trong ánh mặt trời, sẽ không làm chuyện khiến người ta ghét bỏ. Ta sẽ tìm việc giúp ngươi, tìm trường học, dạy các người làm thế nào để quen thích ứng với cuộc sống chỗ chúng ta. Nơi này đã không còn ai nữa rồi, không cần thiết phải canh giữ ở đây.
1076 chữ