“Không phải"
Tiểu Tĩnh nhìn chằm chằm Thu Thiển và Chu Tự, nói rõ từng chữ:
“Các ngươi là tội nhân.
Tội nhân? Chu Tự và Thu Thiển đều sửng sốt.
Tiểu Tĩnh nhìn chằm chằm họ tiếp tục nói:
“Chúng ta vốn thích ứng với sự lạnh lẽo của bóng tối, nhưng các người xuất hiện khiến bọn ta cảm nhận được hơi ấm, đồ ăn ngon, quần áo đẹp, chăn ấm áp, còn có tương lai tươi sáng .Các ngươi như tia sáng chiếu vào bóng tối, mang theo hy vọng nhưng lại muốn rời đi. Trông thì như các ngươi đang cứu vớt chúng ta, thực ra các ngươi có tội. Chỉ có giữ các ngươi ở lại đây mãi mãi mới là cứu chuộc thực sự.
“Vậy ánh sáng đó thông đến đêm tối hay thông đến ánh sáng?"
Thu Thiển chỉ vào cột sáng hỏi.
Tiểu Tĩnh nhẹ giọng nói:
“Ánh sáng"
“Vậy tại sao lại thả chúng ta đi?"
Chu Tự đi theo hỏi.
“Vì..
Hốc mắt Tiểu Tĩnh ươn ướt, nở nụ cười rạng rỡ.
“Ta được cứu vớt"
Nàng cầm tay Xuân Sinh, mỉm cười trong làn nước mắt:
“Hình như ta đã nằm mơ, trong giấc mơ ta đang cầu cứu, đang bị truy đuổi, cơ thể đau nhức, xung quanh lạnh lẽo. Khi ta tỉnh lại, thấy Chu Tự ca ca từ trên trời giáng xuống, cô giáo Thu Thiển giúp ta băng bó vết thương, còn cứu mẹ ta. Đưa chúng ta đi tìm người thân, chuẩn bị đồ ăn cho chúng ta, dạy ta đọc sách viết chữ. Ta biết viết tên của mình, tên của mẹ, còn cả tên của rất nhiều rất hiều người nhà, ta cảm thấy vô cùng vui sướng.Ta muốn những ngày tháng như vậy dài diễn ra lâu thêm một chút, cho nên Thần Điện rất gần trở nên xa xôi, chúng ta không muốn lại gần nơi đó, nhưng cuối cùng cũng sẽ có người tìm được. Đến Thần Điện, trước tế đàn, chúng ta đã sẵn sàng chuẩn bị tế sống, các ngươi đã giúp chúng ta nhiều như vậy, tế sống chúng ta là điều đương nhiên. Nhưng các ngươi không bỏ rơi chúng ta, còn bảo vệ chúng ta hơn. Các ngươi quá tốt khiến chúng ta không thể rút ra. Ta muốn giữ các ngươi ở lại đây mãi mãi, mãi mãi. Chu Tự ca ca nói Nguyệt tỷ sẽ gọi người cứu giúp, ta đưa toàn bộ trẻ con và những người không cao ra. Ta không muốn các người được đón đi. Không muốn chút nào"
Lúc nói ra những lời này, Tiểu Tĩnh rất kích động.
Xuân Sinh xoa đầu Tiểu Tĩnh, nói lời xin lỗi với Chu Tự và Thu Thiển.
“Thật sự rất xin lỗi"
“Lúc nhận được quần áo, ta vô cùng vui mừng, cảm thấy mình thật là đẹp, dường như ta đã có hào quang trong bóng tối. Các người cho chúng ăn no mặc ấm, lại cho chúng ta sự ấm áp, còn cho chúng ta hy vọng, và lương thiện.
Tiểu Tĩnh đỏ bừng mắt nói tiếp:
“Tối qua ta như tỉnh lại từ trong mơ, thì ra ta mới là khởi nguồn của bóng tối. Ánh sáng không thể bị bóng tối nuốt chửng, cho nên..ta phải đẩy các người về ánh sáng"
Chu Tự cau mày, cất bước ra khỏi ánh sáng, muốn đi vào bóng tối.
Nhưng ánh sáng làm sao có thể đi vào bóng tối đây? Những nơi ánh sáng bước đến thì nơi đó chính là ánh sáng. Hắn không thể bước vào bóng tối, chỉ có thể chiếu ánh sáng vào bóng tối.
“Hãy tin ta, cha ta là cự phách giới tu chân, hắn rất mạnh, có cách đưa các ngươi ra.
Nghe Chu Tự nói, Tiểu Tĩnh lắc đầu mạnh:
“Vô ích thôi, chúng ta cũng muốn đến Thần Quốc, muốn đi học, muốn sống vui vẻ"
“Thu Thiển lão sư nói ta rất thông minh, học chữ rất nhanh, ta muốn đến Thần Quốc, liệu có trở thành một thiên tài không?"
Tiểu Tĩnh nhìn Chu Tự và Thu Thiển hỏi.
“Chắc chắn là có"
Chu Tự gật đầu.
“Các ngươi khen ta mặc váy rất đẹp, mẹ cũng nói còn đẹp hơn các đại tiểu thư trong thành. Sau này ta lớn lên, liệu có trở thành đại tỷ tỷ xinh đẹp không?"
Tiểu Tĩnh lại một lần hỏi.
“Chắc chắn là vậy.
Chu Tự nhìn Tiểu Tĩnh gật đầu thật mạnh.
“Vậy ta trưởng thành, có phải có thể chịu vất vả thay mẹ, cho mẹ sống những ngày tháng vui vẻ không?"
Tiểu Tĩnh hỏi với vẻ mặt chờ mong.
Thành phố mà Chu Tự nói, môi trường sống ở đó chính là Thần Quốc mà họ ao ước khát khao.
“Được chứ, nào, nắm lấy tay của ta đi?
Chu Tự đưa tay ra muốn kéo họ ra, hoặc để hắn đi vào. Nhưng Tiểu Tĩnh và Xuân Sinh lại lùi lại một bước. “Đủ rồi, đã đủ rồi, thực sự đủ rồi.
Tiểu Tĩnh lắc đầu, nước mắt to như hạt đậu rơi xuống, nàng nở nụ cười nói:
“Vết thương trên người ta đã khỏi rồi, khỏi hoàn toàn rồi. Là được các ngươi chữa khỏi, cái lạnh lẽo xung quanh cũng biến mất, là các ngươi đã đuổi bóng tối đi. Chúng ta ở trong bóng tối, chúng ta vốn lạnh lẽo, ở chỗ các ngươi, chúng ta trở thành một người sống được coi trọng, được chăm sóc, được yêu thương che chở. Như vậy, làm sao các người có thể vì sự ích kỷ của chúng ta mà ở lại nơi này chứ? Ta muốn đưa các ngươi ra ngoài. Ẩm...ầm!
Bóng tối đang méo mó, ánh sáng đang lan rộng.
Chu Tự và Thu Thiển cảm thấy dưới chân xuất hiện đồng cỏ, bóng tối và nước hồ vô tận đang dần dần biến mất. Cả Tiểu Tĩnh và mẹ của nàng cũng biến mất.
“Lại đây, có lẽ thần lực của ta có thể bảo vệ các ngươi.
Thu Thiển đưa tay ra nói.
Tiểu Tĩnh lui ra phía sau lắc đầu, nàng nhìn Thu Thiển chu môi nói:
“Cô giáo Thu Thiển là cô giáo xấu xa nhất mà ta từng gặp, ngày nào cũng dọa ta, không thích ngươi nữa.
1088 chữ