Là ai có thể để Thanh Loan cúi đầu, bằng lòng làm thú cưỡi!
"Là An Khách đạo hữu đúng không?"
Chu Tự nhảy xuống khỏi Thanh Loan rồi hỏi một cách khách sáo.
Trước đây hắn khá là ngượng ngùng với cách xưng hô đạo hữu này, nhưng sau khi ở giới tu chân vài ngày thì đã tự nhiên hơn nhiều.
Tất cả mọi người đều là Chūnibyo, chẳng có gì phải ngại cả.
An Khách nghe đối phương chào hỏi thì lại càng choáng váng, hóa ra đây là người mình cần đón.
Lúc trước hắn cho rằng nhẹ nhõm, bây giờ xem ra đã lầm rồi.
Sao hắn có thể lạnh nhạt với người dùng Thanh Loan làm thú cưỡi chứ?
"Tiền...đạo hữu khách sáo rồi. Hai vị là Châu đạo hữu và Thu tiên tử đúng chứ?"
Suýt nữa An Khách đã dùng từ tiền bối để xưng hô với hai người.
"Đúng vậy, có thể dẫn đường giúp ta không?"
Chu Tự cười nói.
Thu Thiển thấy đối phương đồng ý thì nhìn Thanh Loan, để nó dạo chơi xung quanh, tránh để người khác chú ý.
An Khách thấy Thanh Loan rời đi thì mới nhận ra vị tiên tử này là chủ nhân của Thanh Loan, có lẽ nàng mới là khách quý thật sự của chuyến đi này.
Dãy núi Thiên Vân cực kỳ rộng, cho dù Đạo Tông Thiên Vân chỉ chiếm một phần thì bình thường tu chân giả muốn ngự kiếm đi dạo một vòng cũng tốn khá nhiều thời gian.
"Căn cứ theo lời nói của tiền bối sau núi, hẳn là muốn dẫn hai vị dạo chơi mấy chỗ gần đây.
An Khách nói bằng giọng khách sáo.
Hai người cưỡi Thanh Loan tới, cho dù thân thế có ghê gớm đến đâu cũng khó mà dùng Thanh Loan làm vật cuõi.
Nhất định là thiên chi kiêu tử thế hệ mới.
Có điều tu vi của Chu Tự làm cho hắn có điều lo nghĩ, chỉ là một bát phẩm Binh Giả.
Có hơi...yếu.
"Dạo chơi ư?"
Chu Tự nghi ngờ, nhưng vẫn gật đầu:
"Vậy làm phiền người"
"Đây là chuyện ta nên làm, ngay phía trước là Thiên Vân Phong, là hạch tâm của Đạo Tông Thiên Vân, không có đệ tử tầm thường. chỉ có chưởng giáo và mấy vị đệ tử nhập môn của hắn.
An Khách nhìn đỉnh núi cao vút ẩn trong mây rồi giới thiệu cho hai người.
"Rộng lớn hào hùng"
Chu Tự cảm thán trong vô thức, trong lòng lại khoa tay múa chân, thở dài một tiếng. Một quyền không đánh nổ được ngọn núi này, hai quyền cũng vậy.
Thiên Vân Phong sừng sững, khí thế dồi dào, sông ngòi bao phủ, đạo uẩn khoan thai, là ngọn núi mà vô số tu chân giả mơ ước có được. Chắc cũng chỉ có mình Chu Tự nghĩ được tới chuyện dùng một quyền đánh nổ nó. "Thiên Vân Phong không dễ đi lên, đệ tử tầm thường tự ý ra vào đều phải chịu phạt, nhưng con đường đi lên thì không có người canh gác. Nếu các ngươi muốn đi lại thì phải cẩn thận chút, đường ở Đạo Tông Thiên Vân có nhiều, rất dễ đi lạc.
An Khách có lòng tốt nhắc nhở, rồi dẫn hai người đi về hướng đường khác.
Chu Tự và Thu Thiển gật đầu, đi theo mở mang hiểu biết về Đạo Tông Thiên Vân.
Thiên Vân Phong là ngọn núi trung tâm, trái phải đều có một ngọn núi chính.
Khải Linh Phong, Thiên Bảo Các, Thái Cực Phong, Long Viên Phong, Quan Hà Phong...
"Quan Hà Phong có nổi tiếng ở Đạo Tông Thiên Vân không?"
Chu Tự tỏ vẻ vô tình mà hỏi thăm.
Thu Thiển thì vẫn luôn giữ im lặng trong quá trình đi, nàng chỉ đưa mắt nhìn bốn phía chung quanh.
Đạo Tông Thiên Vân nhìn thì bình thường, nhưng đạo uẩn ở khắp nơi lại tăng theo cấp số cộng, điều kiện hoàn cảnh tốt hơn Ma Môn rất nhiều.
"Quan Hà Phong?"
An Khách có hơi kinh ngạc, nhưng vẫn giải thích:
"Quan Hà Phong không nổi tiếng ở Đạo Tông Thiên Vân, nhưng nơi đó toàn là tiền bối, có điều trước giờ không thấy bọn họ ló mặt. Dần dà, Quan Hà Phong đã mất đi cảm giác tồn tại trong tông môn. Thậm chí một số đệ tử còn không Chu Tự:
biết Đạo Tông Thiên Vân có Quan Hà Phong đấy"
"..."
"Chạng vạng tối sẽ mở à? Ta còn chưa chuẩn bị kỹ càng"
"Ta cũng chưa chuẩn bị xong, lần mở này gấp thế"
"Nghe nói lần này sẽ có tiền bối để ý tới, biểu hiện tốt không chừng sẽ một bước lên mây"
Tiếng ồn ào truyền đến tai Chu Tự.
Hắn quay đầu lại nhìn, một tòa tháp cao tọa lạc trên bãi đất trống phía trước. Tháp cao sừng sững trên đài cao, bốn phía đều có bậc thềm trải dài theo thứ tự.
"Thất Thiên Tháp"
An Khách thấy Chu Tự tò mò, bèn giải thích:
"Nó cũng giống như Vấn Tâm Tháp, vào trong đó sẽ gặp được một số việc, sau đó đưa ra sự lựa chọn, đi lên tầng cao hơn, cuối cùng xem biểu hiện của mình mà nhận được phần thưởng tương xứng. Cứ mười năm nó sẽ mở một lần, thỉnh thoảng cũng đặc biệt mở ra vì một vài người. Lần này hình như mở sớm hai hôm. Dựa theo tiền lệ trước đây, cũng không tính là hiếm lạ gì"
An Khách dứt lời rồi lén nhìn Thu Thiển và Chu Tự một cái. Có lẽ lần này mở sớm có liên quan tới hai người này.
Nhất là Thu Thiển tiên tử.
Tới Đạo Tông Thiên Vân đúng vào giờ phút quan trọng này, mà hôm nay Thất Thiên Tháp lại quyết định mở vào chạng vạng tối nay. Nói là không liên quan thì hắn cũng không tin.
Hắn cũng có tò mò ít nhiều về thân phận của hai người này.
Đêm nay phải cân nhắc, tới xem một chút, có lẽ sẽ xuất hiện vài tin tức đáng để viết báo...Trong lòng An Khách thầm ra quyết định.
1114 chữ