Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 426: Niềm Tin




"Đã nhiều năm không gặp rồi, Tà Thần Chu Vương, hôm nay chúng ta huy động sức mạnh toàn thôn, cùng các ngươi quyết một trận tử chiến"

Thạch Đầu nhìn Chu Tự nói:

"Trận chiến ngày hôm nay không phải chúng ta diệt thôn, chính là ngươi vĩnh viễn biến mất, chúng ta cảm nhận được, đây đã là trạng thái mạnh nhất của thôn chúng ta rồi"

"Kiến càng lay cây Chu Tự bước lên một bước quyết định ứng chiến.

Mặc kệ Thất Thiên Tháp muốn làm gì, hắn đều phải đáp lại ý chí của cái thôn này.

"Tà Thần Chu Vương, có lẽ ngươi không có thôn, thế này ngươi vĩnh viễn sẽ không bao giờ hiểu được sự ràng buộc giữa chúng ta, cũng không bao giờ hiểu được tình nghĩa giữa chúng ta. Ngươi không thể nào đánh bại được chúng ta, cho dù chúng ta bỏ mình, cũng sẽ không thua"

Thạch Đầu giơ quyền, sục sôi nói:

"Ta đã đồng ý với mẹ, ta phải ngăn cản ngươi bước chân vào thôn"

"Đã như vậy, ta sẽ đáp ứng ngươi, hôm nay mặc kệ các ngươi chết hay là ta thắng, ta đều sẽ không đặt chân đến khu vực này nữa. Hi vọng các ngươi có thể sống đến lúc kia"

Chu Tự ra tay trước tiên.

Vụt!

Thạch Đầu động thủ theo, tốc độ của hắn rất nhanh, như một trận gió thổi khắp tứ phương.

Uỳnh!

Quyền cước của hai người tăng theo cấp số cộng, sức mạnh gió bão khuếch tán.

Bóng dáng của bọn hắn nhanh chóng di động, lúc ẩn lúc hiện, răng rắc, mặt đất nứt ra, kéo dài vài dặm. Uỳnh!

Máu tươi bắn ra, Thạch Đầu bị đánh bay ra ngoài.

Lúc Chu Tự định tiếp tục công kích, bầu trời có hỏa diễm rơi xuống, tiếng uỳnh uỳnh vang lên, như có hỏa lực công kích, ngăn cản bước chân của Chu Tự.

Không chỉ có như vậy, bên cạnh lại có thác nước sấm sét phun trào.

Chu Tự khuỵu xuống, lấy đà bật lên, trước khi Đinh Hương kịp thoát dùng một quyền oanh kích nàng từ trên cao xuống mặt đất.

Ầm!

Cánh tay Đinh Hương tan nát, máu tươi như sương mù vẩy xuống.

Đạp Thiên Cửu Bộ, Chu Tự xuất hiện ngay sau lưng thiếu nữ Ngoạn Thủy cùng thiếu niên Ngoạn Điện, trước khi họ kịp nhận ra, hắn nắm lấy đầu hai người họ, điên cuồng đập vào nhau.

Bốp...bốp...bốp!

Đến khi máu thịt be bét, mới ném bọn hắn lên mặt đất.

Nếu bọn hắn muốn tử chiến, vậy thì phải cho bọn hắn đủ tôn trọng.

Lúc này thôn dân cầm tấm chắn trong tay, dùng đại đao gõ lên tấm chắn, lao về phía Chu Tự.

"Giết!"

Bọn hắn khí thế đùng đùng.

Chu Tự xông vào đám người, Phong Thần Thối, hắn quét chân qua, tấm chắn vỡ nát, phần lớn bị đá bay.

Triêm Y Thập Bát Điệt, từng thôn dân bị ném lên giữa không trung, xương cốt gãy rời.

Lúc này có cự thạch ném tới, là từ chỗ Đại Sơn.

Gió xoáy như con trường xà cuộn về phía hắn.

Một quyền!

Uỳnh!

Gió xoáy phá ra, quyền phong đánh thẳng vào Đại Sơn cùng thiếu nữ kia.

Chỉ trong tích tắc, Chu Tự đến trước mặt họ, bắt lấy cổ tay bọn hắn, tiếp lấy cột tay bọn hắn lại cùng một chỗ như là dây thừng vậy.

Răng rắc!

Tiếng xương tay gãy vang lên.

Tiếp theo đó, mỗi người một quyền, hai người ngã trong vũng máu.

Nhưng mà vừa quay đầu, hắn phát hiện đám người Thạch Đầu cùng Đinh Hương đang bị trọng thương chẳng biết lúc nào đã được thôn dân đưa đến bên cạnh thiếu nữ áo xanh, thế mà thương thế của bọn hắn hoàn toàn lành lại, một lần nữa đứng lên.

Vú em.

Chu Tự để mắt tới thiếu nữ áo xanh kia.

Vèo một tiếng, hắn vọt tới, đám Thạch Đầu lập tức nghênh đón.

Nhưng mà, Chu Tự một quyền đánh nát nửa cái bả vai Thạch Đầu, một cước đá gãy xương lưng Đinh Hương, một cái khuỷu tay đánh thiếu niên sấm sét đầu rơi máu chảy, đầu gối huých nát thiếu nữ Ngoạn Thủy.

Nam tử cao lớn kia định phòng ngự, Chu Tự một chưởng vỗ nát xương cốt toàn thân hắn.

Cuối cùng đi đến trước mặt thiếu nữ áo xanh, dưới ánh mắt kiên nghị của nàng, dúi đầu nàng vào trong đất. Rầm!

Một khí vú em đã bị phế, những người khác đều không đáng lo.

Chẳng mất bao lâu, tất cả mọi người đã đổ gục trong vũng máu.

Chu Tự nhìn quanh bốn phía, thấy không có ai đứng lên nữa mới quay người rời đi.

Thế này là coi như xông tháp thành công à?

Xem cuối cùng ban thưởng cái gì, thật ra cũng khá thú vị.

Chỉ là khi hắn vừa định rời đi, mặt đất đột nhiên chấn động, cây cối xung quanh cũng lay động.

"Nhìn đằng sau"

Thu Thiển ở phía trước nhắc nhở.

Chu Tự nghi ngờ, quay đầu nhìn lại thì thấy Thạch Đầu đã ngã xuống đang từ từ đứng lên.

Dường như trên người hắn mang theo một loại tín niệm nào đó.

Khi hắn đứng lên, ánh sáng cũng nở rộ trên người hắn nở rộ, sức mạnh mới đang dần ngưng tụ.

"Ta nói"

Thạch Đầu khó khăn mở miệng, như gầm thét mà hô to với Chu Tự:

"Cho dù chúng ta phải bỏ mạng cũng sẽ không thua, vì chúng ta có ý chí sắt thép.

Cùng lúc đó, Đại Sơn cũng đứng lên, trên người hắn máu tươi nhỏ xuống, hắn là một người bình thường, lại có thể sánh vai với "quái vật", ánh mắt của hắn đầy kiên định, hét lên với Chu Tự:

"Chúng ta có linh hồn bất khuất"

Tiếp theo, từng tên "quái vật" lần lượt đứng lên.

Đinh Hương:

"Chúng ta có niềm tin tất thắng"

Thiếu nữ Ngoạn Thủy: "Chúng ta có thân cốt quật cường"

"Chúng ta có người thân cần bảo vệ.

"Chúng ta có trách nhiệm phải gánh vác trên lưng "Chúng ta dù có chết cũng sẽ không nhận thua"

"Chúng ta"

"Chúng ta"

"Chúng ta"

"Chúng ta"

Những thôn dân bị trọng thương cũng theo đó mà đứng lên, mỗi một người đều vô cùng gian nan, mỗi một người đều mang kiên định, mỗi một người đều đang gèo thét với Chu Tự:

"Chúng ta phải dùng thân thể phàm nhân, thảo phạt Tà Thần"

Uỳnh!

Trên người mọi người nở rộ ánh sáng, sức mạnh vô tận sinh ra từ niềm tin của họ.

1471 chữ