Thái Cực Phong. Miêu Thiên Nguyên từ động phủ đi ra, vì chuyện của Đạo Tử, kể cả hắn không tin thì cùng có chút kỳ vọng. Thế nên hắn không chìm vào bế quan, tính đợi thêm một thời gian.
Hôm nay ra ngoài muốn ngắm nhìn khắp nơi, nhưng lại không thấy bao nhiêu đệ tử ở Thái Cực Phong. Trước đây kể cả là đêm muộn, cũng có không ít đệ tử tu luyện khắp nơi. Tu chân giả cũng phân biệt ban ngày và ban đêm, nhưng không cần quá để ý, thậm chí đều thích tu luyện ban đêm, giống như nhặt được thời gian vậy.
"Hôm nay có chuyện gì vậy, người đâu cả rồi?"
Miêu Thiên Nguyên dùng bí pháp gọi Ân Chí Viễn tới, còn hắn ngẩng đầu ngắm trăng.
“Ánh trăng rất đẹp, đáng tiếc trời sắp sáng, sắp qua một đêm rồi?
Cảm thán một tiếng, Miêu Thiên Nguyên yên lặng mặc cho gió thổi, tà áo bay bay theo gió, ánh mắt của hắn vẫn hướng lên ánh trăng.
Soạt!
Một luồng sáng từ nơi xa vụt đến, hạ xuống phía sau Miêu Thiên Nguyên.
“Sư phụ"
Ân Chí Viễn cung kính hành lễ.
“Người của Thái Cực Phong đâu hết rồi?"
Miêu Thiên Nguyên vẫn không thu hồi ánh mắt.
“Đến Thất Thiên Tháp rồi.
Ân Chí Viễn trả lời rồi giải thích:
“Thất Thiên Tháp xảy ra tình hình đặc biệt, hơn nữa thân phận người đi vào tháp cũng đặc biệt.
“Tình hình đặc biệt?"
Miêu Thiên Nguyên không để ý nói:
“Có thể đặc biệt đến mức nào?"
“Lần này tiến vào Thất Thiên Tháp có thể có được thời gian tu luyện mấy chục năm, hiện tại Tỉnh Vấn sư đệ đã bước vào Nguyên Linh tứ phẩm, chính là nhờ cơ duyên này. Tất cả mọi người đều muốn qua đó kiểm tra, có lẽ có thể có cơ duyên tương tự như vậy.
Ân Chí Viễn trả lời với vẻ mặt nghiêm túc.
“Hừ"
Miêu Thiên Nguyên lạnh lùng hừ một tiếng, hận sắt không thành thép nói:
“Cũng không phải chưa từng xuất hiện cơ duyên kiểu như này, người nào người nấy đều không có chí khí"
“Lần này thì khác, chủ yếu là thân phận của người xông vào tháp cực kỳ đặc biệt...
Ân Chí Viễn nhìn dáng vẻ không giận mà có uy của sư phụ, định giải thích.
Nhưng vừa nói được một nửa, Miêu Thiên Nguyên liền cắt ngang lời hắn:
“Đặc biệt? Đạo Tông Thiên Vân còn có người đặc biệt thế nào? Cho dù thận phận của hắn có đặc biệt đi nữa thì còn có thể mở cả Thất Thiên Tháp chắc?"
Ân Chí Viễn thở dài, nhất thời cảm thấy mấy năm này sư phụ quá thuận lời, không sợ mất mặt chút nào. Khi hắn định nói ra thân phận người xông vào tháp, đột nhiên một luồng sáng vút lên trời. Sau đó nổ tung trên không trung. Sức mạnh cường mạnh, tiếng hét chạm vào tâm linh truyền ra theo đó:
“Chúng ta."
“Chúng ta."
“Tất cả chúng ta sẽ giao tiếp với sức mạnh nguyên thủy nhất đó, tất cả chúng ta hóa thành một luồng sáng, chiếu sáng tương lại của chúng ta, chiến một trận với Tà Thần như ngươi, Vĩnh Ám Chi Dạ sẽ biến mất vào đêm nay"
Miêu Thiên Nguyên nghe thấy giọng nói bỗng ngẩn người tại chỗ, hắn biết hào quang đến từ Thất Thiên Tháp.
“Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Thất Thiên Tháp lại tỏa ra lại ánh sáng đó, đây là ánh sáng của tầng thứ tám, đáng chết, ai đang xông vào tháp?"
Miêu Thiên Nguyên quay đầu tức giận nhìn Ân Chí Viễn, trầm giọng nói:
“Còn không nói hả?"
“Là...là đệ tử mới thu nhận của Quan Hà Phong"
Ân Chí Viễn áp lực vô hình trấn áp, nhất thời ăn nói khó khăn.
“Đệ tử mới thu nhận của Quan Hà Phong?"
Vẻ mặt Miêu Thiên Nguyên biến sắc, tức giận nói:
“Chuyện quan trọng như vậy sao bây giờ ngươi mới nói?"
“Vừa nãy đệ tử định nói, nhưng sư phụ cảm thấy có đặc biệt đi nữa thì cũng không đủ khiến ngươi quan tâm.
Ân Chí Viễn thấp giọng khẽ nói.
“Hỗn xược."
Miêu Thiên Nguyên thở gấp nói:
“Chuyện lớn thế này mà tại sao không bẩm báo ngay từ đầu?"
“Là sư phụ nói bế quan không được quấy rầy...
Ân Chí Viễn cúi đầu nhỏ giọng nói.
“Ngươi còn cãi?"
Miêu Thiên Nguyên phất tay áo, nhìn lên ánh sáng trên không trung rồi bay lên:
“Ta về sẽ xử lý ngươi.
Ân Chí Viễn không để ý vội đuổi theo.
Lúc này trên bầu trời cao có hào quang hội tụ, tất cả thôn dân đều dâng hiến bản thân cho sức mạnh thăng hoa.
Một luồng khí sức khó mà nói rõ truyền ra khiến người ta sợ hãi.
Nó không mạnh mà đặc biệt.
“Sư phụ, ánh sáng tầng thứ tám có nghĩa là gì?"
Trên đường Ân Chí Viễn chột dạ hỏi.
“Có nghĩa là Thất Thiên Tháp sắp bị vén mở, người này muốn phá bầu trời của Thất Thiên Tháp” Miêu Thiên Nguyên kinh hãi không thôi, kể cả đệ tử của Quan Hà Phong cũng không thể lợi hại như vậy.
Người của Đạo Tông Thiên Vân biết rất ít về bản chất của Thất Thiên Tháp, hắn cũng là một trong số đó, hắn có thể hiểu rõ tu sĩ bình thường không dẫn ra được sức mạnh này. Năm đó Đạo Tử cũng không gây ra được chuyện lớn thế này.
Nghĩ đến đây, trong lòng Miêu Thiên Nguyên hối hận không thôi, nghĩ thầm vừa mới nói người xông vào tháp không thể vén mở Thất Thiên Tháp, vừa nói ra thì vén mở được thật.
Kìm nén lòng hổ thẹn uống, hắn nghiêm mặt nói:
“Kể tường tận quá trình cho ta"
“Vâng"
Ân Chí Viễn bình tĩnh lại từ trong nỗi chấn hãi, bắt đầu nói đến chuyện của Thất Thiên Tháp. Khi nghe thấy vượt tầng, vẻ mặt Miêu Thiên Nguyên biến sắc: “Không ổn rồi, tháp linh Thất Thiên Tháp muốn chạy trốn, chắc chắn là vậy, không sai đâu.
Khi Ân Chí Viễn còn muốn hỏi cụ thể, ánh sáng của thần thánh chiếu rọi vào hắn, khi ngẩng đầu, phát hiện trên không trung Thất Thiên Tháp xuất hiện một bóng hình tuyệt đẹp, sự xuất hiện của nàng lọt vào mắt tất cả mọi người, rực rỡ chói mắt, như trung tâm của mọi sức mạnh. Là dáng người của một cô gái, rực rỡ đầy màu sắc. Thánh khiết và cao quý.
Lúc này nàng cúi đầu nhìn xuống vị trí tầng thứ bảy Thất Thiên Tháp, giọng nói của nàng truyền đến nơi sâu trong linh hồn:
“Ta nghe thấy tiếng gọi của nơi vực sâu, ý chí bền vững và linh hồn bất khuất của họ phá bóng tối đến trước mặt ta, vì vậy sức mạnh của ta ngưng tụ, hiện giờ ta chính là họ, họ chính là ta, chúng ta rửa sạch mọi ô uế, bây giờ ta là thần nắm giữ tất cả nguyên tố.
Giọng nói vừa dứt lời, thần thánh hội tụ, sẵn sàng chờ thời cơ.
Biến cố đột ngột khiến cả Đạo Tông Thiên Vân khiếp sợ.
Miêu Thiên Nguyên thở dài một tiếng:
“Không kịp nữa rồi, bây giờ chỉ có thể mong người xông vào tháp thất bại, đối diện với Thần Nguyên Tố, hắn phải không có chút sức phản kháng nào mới đúng"
Ân Chí Viễn không hiểu, nhưng hắn hơi kỳ vọng vào sức mạnh của tiểu sư thúc tổ xông vào tháp. An Khách nhìn Thất Thiên Tháp, điện thoại trong tay bất giác rơi xuống.
Lúc này Thất Thiên Tháp cho hắn cảm giác là thần thánh không thể xâm phạm, tất cả họ bị bao trùm dưới thần quang, đều không thể nổi lên chút lòng phản kháng nào. Tựa như đó là bầu trời trên đỉnh đầu họ. Ánh sáng lan tỏa lên trên người tất cả mọi người, lập tức họ đều trở thành một phần của ánh sáng. Lòng nhiệt huyết và bất khuất nảy ra trong lòng họ, dường như muốn hòa vào trong đó, phản kháng tiểu sư thúc tổ. “Sức mạnh của ta đang ngầm sôi sục, dường như chỉ cần hòa vào trong đó, thì ta có thể đột phá. Giọng nói đột ngột vang lên trong đám đông. Rất nhiều người bắt đầu thử đáp lại ánh sáng.
1106 chữ