Lúc này trong ánh mắt họ là bóng hình đội trời đạp đất, vung đao khiến thanh trường đao đó chậm rãi trở về trong vỏ. Keng!
Đạo trở vào vỏ. Nhưng cảm giác sợ hãi vẫn chưa biến mất, tiếp đó giọng nói của Chu Tự tiếp tục truyền ra, hắn nhìn đám người Thạch Đầu đã trở lại bình thường, và đám người An Khách đang đứng nhìn, giọng nói mạnh mẽ vang vọng:
“Nếu ta là thần thì trên thế gian sẽ không còn vị thần nào khác, nếu ta là người thì trên thế gian tuyệt đối không còn vị thần nào, kể ca ta là tà thần, ma đạo"
Rắc...rắc!
Nói xong, Chu Tự quay người rời đi, cùng lúc đó trên không trung xuất hiện vết nứt.
Sau đó phập một tiếng, đỉnh tháp Thất Thiên Tháp bắt đầu vỡ vụn biến mất, ánh mặt trời bắt đầu chiếu rọi vào trong Thất Thiên Tháp.
Ánh sáng không đến từ bình minh, mà chỉ vì chủ của màn đêm mở mắt.
An Khách ngẩn người nhìn cảnh này, trong mắt hắn, bóng hình Chu Tự trở thành bầu trời.
Bầu trời của Thất Thiên Tháp.
Lập tức An Khách hào hùng vạn trượng, sự cường mạnh và tuyên ngôn của Chu Tự khiến hắn trở về lúc đó. Khi đó hắn mới tu chân, nghĩ rằng sau này dùng kiếm trấn áp tà ma, dùng kiếm chu du thiên hạ, ung dung giữa trời đất. Hiện giờ bị cuộc sống ép cho quên giấc mộng, nhưng hôm nay hắn lại nhìn thấy. Lòng hướng lên núi cao, vực sâu thăm thẳm, núi cao vời vợi.
Dưới chí lớn hào hùng, hắn múa bút, vẽ bức tranh một đao Chu Tự chém Thần Nguyên Tố, nhát đao đó như chém về phía hắn, có thể vẽ vô cùng rõ ràng. Cùng lúc đó, hắn viết bài viết mới, tiêu đề “Tiểu sư thúc tổ xuống núi, từ nay về sau không còn thần minh!"
Hắn viết lại quá trình, cũng viết lại câu nói đó của Chu Tự, và biết cảm nhận Chu Tự là bầu trời. Ngoại trừ An Khách, cảm nhận của những người khác cũng gần giống nhau, trước tiên còn có người nghi ngờ thân phận của tiểu sư thúc tổ, hoặc là không gọi ra được tiểu sư thúc tổ.
Nhưng bây giờ họ đã ngộ ra, cũng rất khâm phục. Nếu người này không có tư cách trở thành tiểu sư thúc tổ thì còn ai có tư cách đây?
Xa xa Miêu Thiên Nguyên sửng sốt tại chỗ, tầng thứ tám bị phá rồi. Thậm chí hắn không biết đối phương dùng cái gì để phá, một đao đó vô cùng đặc biệt, nhưng hắn không nhìn rõ.
“Không phải chứ, với thực lực của ta, kể cả không thể nhìn rõ hoàn toàn, cũng phải có thể nhìn thoáng qua chứ, nhưng bây giờ lại không thể nhìn lén được một chút.
Miêu Thiên Nguyên lập tức quay đầu nhìn về phía Quan Hà Phong, trong lòng suy đoán.
Trong nỗi khiếp sợ, Miêu Thiên Nguyên lại bổ sung một câu:
“Ngươi vừa nói người đó bao nhiêu tuổi?” “Gần hai mươi tuổi, có sư đệ có thiên phú như này, nếu không nhầm, có lẽ khoảng hai mươi tuổi.
Ân Chí Viễn lập tức trả lời, hắn đã bị một nhát đao đó chém cho phục sát đất.
“Hai mươi tuổi?"
Miêu Thiên Nguyên khẽ nói nhỏ:
“Hai mươi tuổi đã phá Thất Thiên Tháp, kể cả hắn là đệ tử Quan Hà Phong giả thì cũng phải là thật.
Hai mươi tuổi, thực lực ngầm vượt qua trung tam phẩm, áp chế Thần Nguyên Tố. Đặc biệt là một đao cuối cùng, cho dù không thể biết diện mạo thật, nhưng cũng biết tuyệt đối không đơn giản.
Ở bên khác Long Viêm đạo nhân cảm giác mình già rồi, ánh mắt nhỏ hẹp. Vốn tưởng rằng đối phương không thể đối kháng với Thần Nguyên Tố, nhưng nay sự thật bày ngay trước mắt, Chu Tự tự xưng là đệ tử Quan Hà Phong đã đánh tan Thần Nguyên Tố, phá mở bầu trời của tháp bảy tầng.
“Nếu hắn là đệ tử Quan Hà Phong giả thì tốt?
Long Viêm đạo nhân lẩm bẩm nói. Thiên Long đạo nhân và Thiên Môn đạo nhân bên cạnh liền hiểu ra, nếu là đệ tử Quan Hà Phong giả, thì họ có cơ hội thu nhận hắn vào Long Viêm Phong. Nhưng cho đến hiện tại Quan Hà Phong không truyền ra tiếng nói nào.
Động tĩnh lớn như vậy, người của Quan Hà Phong chắc chắn đã biết tình hình, không có bất cứ lời nào được truyền ra, chỉ có hai khả năng. Một là Chu Tự thực sự là đệ tử Quan Hà Phong hai là Quan Hà Phong thực sự muốn thu nhận Chu Tự làm đệ tử.
Rầm!
Một luồng ánh sáng rực rỡ ngưng tụ ở tầng thứ bảy, tiếp đó một luồng bạch quang vút lên trời cao.
Trên không trung vang lên giọng nói non nớt:
“Haha, cuối cùng cũng ra ngoài, theo giao hẹn, tội ở người thả ta ra, tên to con, ngươi không thể ngăn ta Long Viêm đạo nhân vốn định ra tay, cuối cùng vẫn từ bỏ, bởi vì không ngăn được. Cần một vài Thái thượng trưởng lão ra tay, nhưng những người đó đều đang bế quan, không quan tâm chuyện bên ngoài. Thậm chí chưởng giáo cũng không có động tĩnh, như vậy chỉ đành nhìn tháp linh Thất Thiên Tháp rời đi.
Thần Nguyên Tố lụi bại, ánh sáng biến mất, hóa trở lại thành thôn dân, tất cả đều có mặt. Chỉ thiếu duy nhất một bảo mẫu mặc áo xanh.
Chu Tự không hiểu, cũng không nghĩ nhiều, chỉ xách đao bỏ đi, Khí chất phải ổn định. Kể cả đỉnh tháp bị hắn đánh tan, cũng phải giả bộ như không có gì, dưới vẻ mặt bình tĩnh là tâm trạng cực kỳ căng thẳng, nghĩ thầm chắc không cần phải bồi thường chứ? Nhị thúc bảo ta đi là nghĩ đến điều này ư? Hắn cũng không muốn đền?
Thế nên Chu Tự vội muốn bỏ đi.
Nhưng vừa tụ họp với Thu tỷ, một luồng sáng vút lên trời cao, ánh sáng rực rõ ngưng tụ thành một viên pha lê rời vào trong tay hắn. Trái tim Nguyên Tố, Chu Tự liền hiểu ra đây là phần thưởng của người đối lập, hai bên phân đều.
1140 chữ