“Chúc mừng các vị hoàn thành xông vào tháp, tuy các ngươi là tân binh, nhưng biểu hiện của các người khiến ta vẫn phải khen hai câu, hai câu này giữ lại cho các ngươi tự mơ tưởng, tạm biệt"
Vừa dứt lời, một luồng bạch quang vút lên trời cao, tiếp đó chính là tuyên ngôn của nó trước khi chạy trốn.
Chu Tự và Thu Thiển ngẩn người tại chỗ, tháp linh Thất Thiên Tháp chạy rồi?
“Có phải ngươi không chỉ phá Thất Thiên Tháp, mà còn thả tháp linh Thất Thiên Tháp không?"
Thu Thiển nhỏ giọng hỏi.
Chu Tự:
"..."
Bên cạnh có đám người Thịnh Cẩm tiên tử, Nhã Hương tiên tử.
Họ không tham chiến, là vì khi ở tầng thứ sáu, tháp linh nói tuổi thọ của học giả còn lại đạt đến cực hạn.
“Sư đệ sư muội tiên tử tính làm thế nào?"
Tỉnh Vấn khách sáo hỏi, ngập ngừng một chút, hắn nhớ đến điều gì, vội bổ sung hỏi:
“Chẳng hay sư đệ sư muội là đệ tử của Phong nào?"
Chu Tự và Thu Thiển là sư đệ sư muội vào sau, nhưng đến nay họ không biết hai người thuộc phong nào, giờ mới phát hiện thân phận của đối phương tuyệt đối không đơn giản. Rất có khả năng là môn hạ chưởng giáo Thiên Vân Phong.
Nhưng sau khi được biết đáp án, họ phát hiện tư duy của mình thật hạn hẹp.
“Việc này."
Chu Tự do dự một lát rồi vẫn dùng thân phận trước đó.
“Đệ tử Quan Hà Phong"
Soạt!
Lập tức bầu không khí lắng xuống, mọi người không thể tưởng tượng nổi nhìn Chu Tự và Thu Thiển, chỉ cảm thấy hơi hoang đường, rùng rợn. Nếu là Quan Hà Phong thì không phải gọi là sư đệ sư muội, mà họ lại gọi lâu như vậy, không những vậy hai người này còn gọi mình là sư huynh sư tỷ.
Khi họ còn đang kinh ngạc, Thu Thiển nói với Chu Tự:
“Có thể đi rồi"
Đỉnh tháp tầng thứ bảy bị phá hỏng, nơi này không phải là nơi ở lại lâu được, Thu Thiển lập tức gọi thanh loan, muốn rời khỏi nơi này.
Chu Tự hiểu ra, chắp tay với đám người Tỉnh Vấn dũng cảm nói:
“Giang hồ đường xa, sau này còn gặp lại.
Đám người Tỉnh Vấn, Thịnh Cẩm tiên tử, Nhã Hương tiên tử ngạc nhiên, không biết vị sư...sư thúc tổ này có ý gì.
Keng keng!
Tiếng kêu đột ngột vang lên, một bóng hình màu xanh đón ánh mặt trời đi đến, ánh sáng chiếu khắp tám phương, khí tức tốt lành bao trùm gần Thất Thiên Tháp.
Ầm!
Đám người Tinh Vấn cảm thấy mặt đất ầm ầm, chỉ thấy Chu Tự đưa theo Thu Thiển nhảy vút lên trời cao. Bóng hình màu xanh trên không trung thuận lợi đón lấy họ.
“Đây...là thần điểu?"
Sau khi thấy rõ ràng, Nhã Hương tiên tử kinh ngạc dò hỏi.
“Thần điểu Thanh Loan, sao lại biến thành vật cưỡi?"
Đơn Ma Hoa tiên tử khiếp sợ nói.
Lúc này mọi người chỉ cảm thấy không thể tin nổi. Người không biết nhiều về Thanh Loan như bọ họ còn như vậy, càng đừng nói đến tiền bối Đạo Tông Thiên Vẫn theo dõi bên ngoài.
Khi đám người Miêu Thiên Nguyên định đi gặp đệ tử Quan Hà Phong, một tiếng chim phượng kêu truyền đến Đạo Tông Thiên Vân, khiến này khiến mọi người có cảm ngộ kỳ lạ.
Thấy vậy, Miêu Thiên Nguyên giật mình tại chỗ.
“Đây là...thần điểu Thanh Loan? Tại sao thần điều lại xuất hiện ở đây?” Đám người Long Viêm đạo nhân lập tức muốn giữ thần điểu Thanh Loan lại.
Nhưng điều khiến họ càng thêm bất ngờ là thần điểu Thanh Loan bay đến gần Thất Thiên Tháp, trực tiếp đón đi đám người Chu Tự đi ra từ bên trong.
Thiên Long đạo nhân tỏ vẻ mặt kinh ngạc:
“Thanh Loan là vật cưỡi ư? Làm sao có thể? Nhân vật thế nào lại có thể khiến Thanh Loan duy nhất cam tâm quỳ gối?"
“Không đúng, là Chu Tự đệ tử Quan Hà Phong muốn cười Thanh Long rời đi ư?"
Thiên Môn đạo nhân phản ứng lại đầu tiên.
Long Viêm đạo nhân vốn định ra tay ngăn hai người lại.
Nhưng khi hắn ra tay, một bóng hình đột nhiên lọt vào mắt hắn, bóng hình này đến từ Quan Hà Phong. Hắn nhìn thấy hai bóng hình trên Quan Hà Phong đứng trên đỉnh núi, bình tĩnh nhìn tất cả. Điều này khiến Long Viêm đạo nhân cứng đờ tại chỗ, sợ đến cúi đầu, cung kính hành lễ về phía Quan Hà Phong.
Thiên Long đạo nhân và Thiên Môn đạo nhân vốn định đuổi theo không hiểu chuyện gì, nhưng thấy phong chủ khấu bái về phía Quan Hà Phong, liền biết người bên đó xuất hiện.
Cho nên người xông vào tháp đúng là đệ tử của Quan Hà Phong ư?
Hoặc là muốn thu nhận đồ đệ?
Người phía dưới nhìn Chu Tự cưỡi thần điểu rời đi, lộ ra vẻ sùng bái.
“Phá Thất Thiên Tháp, dùng thần điểu làm vật cưỡi, biệt hiệu màn đêm, đây chính là tiểu sư thúc tổ sao? Ta cảm giác nhìn thấy sự ra đời của truyền kỳ.
“Không, ta đã thấy truyền kỳ.
“Làn trước ta thấy truyền kỳ là Đạo Tử, bây giờ ta lại nhìn thấy truyền kỳ mới” “Tông môn sắp nổi lên làn sóng lớn, tiểu sư thúc tổ xuống núi, nhưng tiểu sư thúc tổ muốn đi đâu?"
“Các ngươi không nhìn thấy hả? Tiểu sư thúc tổ phá vỡ Thất Thiên Tháp, Thất Thiên Tháp hỏng rồi, tháp linh còn chạy rồi, tiểu sư thúc tổ phải bồi thường chứ? Bây giờ không chạy thì còn đợi lúc nào?"
Lúc này trong đám người bỗng có người giơ tay hô lớn:
“Tiểu sư thúc tổ có rảnh thì thường xuyên về thăm nhé, ta canh chừng giúp ngươi"
Sau đó lại có người hét lớn:
“Tiểu sư thúc tổ, đợi khi công thành danh toại, tông môn không dám bắt ngươi bồi thường nữa, lúc đó nhớ quay ve day."
“Tiểu sư thúc tổ tạm biệt!"
“Tiểu sư thúc tổ cố lên!"
Những tiếng hô này vang bên tai không dứt, mọi người đều đứng về phía tiểu sư thúc tổ.
Còn các trưởng bối tông môn vẫn chưa thể nén cơn lửa giận này, uy áp từ không trung xuất hiện, giọng uy nghiêm mang theo tức giận:
“Câm miệng!"
Lập tức bên ngoài Thất Tháp Thiên im lặng như tờ.
1074 chữ