Tô Trần nhấp một ngụm trà rồi nói tiếp:
“Thư viện Đông Lâm có bốn nhân viên quản lý, một người tên Hàn Tô, một người là Minh Nam Sở, một người tên Tô Thị, người còn lại tên Chu Tự. Bốn người này đều thú vị, không phải là thiên chi kiêu tử trong Tu Chân Giới nhưng đều rất cố gắng"
“Vậy sao"
Lý Cảnh Sơn có hơi bất ngờ nói:
“Mấy năm rồi không thấy Tiểu Tô Thị, hóa ra đi làm việc, khi còn bé nàng rất thích đến chỗ ta chơi.
“Đúng vậy. Mười mấy tuổi gặp được hai tiểu gia hỏa Hàn Tô và Minh Nam Sở, họ lập tức cùng nhau hành tẩu Tu Chân Giới, nghe nói, những năm này nàng không được suôn sẻ, nhưng lại học hỏi được không ít thứ, cũng xem như tăng hiểu biết.
Tô Trần nói về nữ nhi của mình với vẻ mặt bất đắc dĩ, bỗng nhiên đổi đề tài:
“Tên Chu Tự này cũng rất thú vị “Có bao nhiêu thú vị?"
Lý Cảnh Sơn nhìn chằm chằm Tô Trần.
“Nghe vị Ma Đạo họ Chu kia nói, con trai hắn cũng tên Chu Tự, mà ta mới nghe nói người phá vỡ Thất Thiên Tháp cũng tên Chu Tự. Lý huynh cảm thấy thú vị không?"
Tô Trần nhìn Lý Cảnh Sơn đang uống trà nói.
Lý Cảnh Sơn im lặng không nói.
“À, nghe nói Chu Tự này rất có hứng thú với thể thuật.
Tô Trần bổ sung thêm một câu.
Lý Cảnh Sơn ung dung gật đầu, không nói câu gì.
“Nghe nói Đạo Tử lại đi xem mắt, thế nào rồi? Hồng Nghê tỷ không tới sao?"
Liễu Bắc Uyển đột nhiên hỏi.
Vừa nghe câu này, khí tràng trên người Lý Cảnh Sơn lập tức biến mất, lộ ra vẻ bình thường.
Hắn nặng nề thở dài nói:
“Không có tin báo về, chắc là thất bại rồi"
“Trên lý thuyết thì Đạo Tử không kém chút nào, cho dù trạng thái hiện giờ không ổn nhưng loại chuyện xem mắt này chắc hẳn phải rất dễ dàng mới đúng"
Vẻ mặt Tô Trần vô cùng nghi hoặc.
“Thiên Nữ Dao Di của thánh địa Dạ Nguyệt tám chín phần thật sự muốn theo đuổi Đại Đạo, có lẽ có một chút ý nghĩa muốn lấy chồng nhưng đã bị ma diệt rồi. Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông tương đối mê kiếm, tiểu tử nhà ta hết lần này tới lần khác cũng bắt đầu mê mẩn kiếm, hào quang không còn, đây chắc là vấn đề lớn nhất. Tiên Linh Cốc... trên lý thuyết không thể thất bại nhưng không có tin tức gì cũng có nghĩa là thất bại, cũng không rõ nguyên nhân là gì"
Lý Cảnh Sơn thở dài một tiếng, buồn rầu vì nhi tử.
“Sao lại không để hắn yêu đương?"
Liễu Bắc Uyển đột nhiên hỏi.
Nghe vậy, vẻ mặt Lý Cảnh Sơn đầy mờ mịt, không nói một lời.
Ta nói sai cái gì rồi sao? Trong lòng Liễu Bắc Uyển nghi ngờ.
Ba người im lặng hồi lâu, trong lúc đó Lý Cảnh Sơn và Tô Trần chỉ ngồi uống trà, Liễu Bắc Uyển lại rót một chén rồi lại một chén nữa cho bọn hắn.
Cuối cùng Lý Cảnh Sơn không uống nổi nữa, hắn đứng lên nói với Tô Trần “Thất Thiên Tháp bị phá vỡ có thể khôi phục trong một năm không?"
“Đương nhiên có thể"
Tô Trần cười đáp.
“Thất Thiên Tháp Tháp Linh khá nghịch ngợm, ra ngoài du ngoạn một vòng cũng không sao, trong vòng trăm năm mới có thể trở về chứ?"
Lý Cảnh Sơn lại hỏi thêm một câu.
Tô Trần vẫn giữ nụ cười không nhìn thấu mà gật đầu:
“Đương nhiên"
“Vậy ta yên tâm rồi"
Lý Cảnh Sơn nói cáo từ rồi xoay người rời khỏi.
Bây giờ đang là bình minh nhưng lại rất khó để thấy ánh bình mình.
Cho đến khi Lý Cảnh Sơn đi khuất, ánh mặt trời mới chiếu xuống.
“Thấy hắn khá nghiêm túc, che ánh sáng mặt trời, đã lâu rồi không thấy loại khí công này"
Liễu Bắc Uyển đưa tay lên ánh nắng nhìn không trung ở phía xa.
“Cũng không tức giận lắm, chỉ là không biết hắn định làm như thế nào"
Tô Trần tự rót cho mình một chén trà.
Liễu Bắc Uyển ngồi bên cạnh hai tay chống cằm, vẻ mặt hiếu kỳ:
“Sao vừa rồi ngươi lại muốn nói chuyện của thư viện Đông Lâm?"
“Không có gì, chỉ là muốn hắn nổi tò mò với Chu Tự, đi tìm hiểu một chuyến Tô Trần thờ ơ nói.
“Nhưng nơi đó là Thanh Thành, hắn có vào được không? Là địa bàn của tỷ phu và tỷ tỷ ta, người có cấp bậc như hắn đi vào sẽ đánh nhau đó"
Liễu Bắc Uyển nói.
“Trước đây đúng là như vậy.
Tô Trần mỉm cười, uống trà khẽ nói:
“Nhưng họ Chu lấy nửa cuốn sách trong tay họ Lý, mặc dù không ai mở miệng nhưng họ Lý hoàn toàn có một cơ hội tiến vào Thanh Thành. Nếu Đạo Tử đi xem mắt có kết quả tốt thì cơ hội như này, xác suất lớn là hắn sẽ dùng cho Chu Tự."
“Nhưng tại sao ngươi lại muốn hắn dùng cơ hội này cho Chu Tự?"
Liễu Bắc Uyển càng khó hiểu hơn.
Tô Trần ngẩng đầu nhìn về phía xa, đó là hướng mà Chu Tự rời đi:
“Ngươi không phát hiện ra sao? Chu Tự vẫn luôn dùng vũ lực, mặc dù không biết rõ tình trạng thân thể của hắn nhưng nếu có người dạy hắn một chút thì có lẽ sẽ khiến hắn càng mạnh hơn. Ta không ở cùng một lĩnh vực với họ Chu, có thể để cho họ chỉ dạy đôi chút là thích hợp nhất.
“Ngươi từng dạy Chu Tự, tỷ phu cũng từng dạy Chu Tự, nếu Lý Cảnh Sơn cũng dạy cho hắn thì có phải một mình hắn tập hợp sở trường của ba nhà các ngươi hay không? Tương lai hắn sẽ thành vô địch thiên hạ sao” Liễu Bắc Uyển kinh ngạc nói.
1043 chữ