Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 434: Trích Lời Thánh Tử Ma Đạo




“Sai rồi"

Tô Trần thu ánh mắt lại, nghiêm mặt nhìn Liễu Bắc Uyển nói:

“Vô địch chưa bao giờ dựa vào được dạy mà là tự mình làm nên.

Nói xong hắn lại bổ sung thêm một câu: “Nếu lần này họ Lý đến thư viện Đông Lâm thì không chỉ dạy Chu Tự mà còn dạy cả nữ nhi. Đồng thời nữ nhi của hắn cũng từng được ba người chúng ta chỉ dạy, nữ nhi hắn cũng thành vô địch sao?"

Liễu Bắc Uyển không nói được câu nào, thật ra Tô Thi đã sớm nhận được sự chỉ dạy của ba vị.

Khi còn bé được Tổ Trần dạy bảo, đến Quan Hà Phong được Lý Cảnh Sơn dạy, đi Ma Môn cũng được Chu Thiên chỉ dạy.

Nàng là người đầu tiên đồng thời nhận được sự chỉ dạy của cả ba người, nhưng bây giờ nàng ngoại trừ trở nên xinh đẹp hơn thì không khác gì những tiên tử khác.

Liễu Bắc Uyển rất muốn biết rốt cuộc là quá trình sai ở đâu.

“Đúng rồi"

Liễu Bắc Uyển đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, vội nói:

“Vừa rồi ý của Lý Cảnh Sơn có phải là để chúng ta bồi thường tổn thất của Thất Thiên Tháp không?"

“Không thì sao?"

Tô Trần hỏi.

Liễu Bắc Uyển:

“...Hay là chúng ta đi tìm tỷ tỷ của ta đi, nhà họ khá giàu.

“Hiện giờ, toàn bộ Đạo Tông Thiên Vân đều cảm thấy Vĩnh Dạ Chi Chủ Tịnh Thần Chu Vương là đệ tử của Quan Hà Phong, kẻ đầu sỏ như chúng ta đi có thích hợp không?"

Tô Trần hỏi ngược lại, không đợi câu trả lời, hắn đã có chút cảm khái:

“Lại nói tiếp, Chu Tự khá giống với họ Chu, có thể học được Thí Thần Nhất Đao Trảm cũng không khiến người ta bất ngờ. Chỉ là qua sự quan sát của ta thì không phù hợp với Thiên Nhân hợp nhất, thật đáng tiếc.

“Căm hận ta đi, sợ hãi ta đi, nhớ kỹ tên ta, ta chính là Vĩnh Dạ Chi Chủ Chu Ngưng Nguyệt dung bút viết chữ trên cuốn sổ, chợt quay đầu nhìn về phía Miêu Khả An mà nói:

“Còn có câu nào tốt hơn không?"

“Còn có Tịnh Thần Chu Vương, không nhớ cái này à?"

Miêu Khả An tò mò hỏi.

Tiểu cô nương trước mặt đột nhiên lấy một quyển vở ghi nhớ ra khiến nàng khá bất ngờ nhưng cũng không hỏi gì nhiều. Chỉ là tốt bụng nhắc nhở cái tên quan trọng nhất khi không nhớ đầy đủ thôi.

“Ừm, không nhớ cái này?

Chu Ngưng Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu.

Miêu Khả An không hiểu lắm “a” một tiếng, nhìn tấm thiếp mời nói:

“Đêm đen đằng đẵng cuối cùng sẽ qua đi nhưng không phải vì bình minh sắp đến mà là vì Vĩnh Dạ Chi Chủ ta đã mở mắt ra.

Chu Ngưng Nguyệt cầm bút nhẹ nhàng gật đầu, sau đó bắt đầu viết:

“Đêm đen đằng đẵng cũng sẽ qua đi, chỉ vì ta mở mắt ra chứ không phải là ngươi đã thấy được hy vọng"

“Như này có phải thiếu hơi nhiều rồi không?"

Tô Thị vừa ăn bánh quy vừa hỏi.

“Giống nhau giống nhau"

Chu Ngưng Nguyệt há miệng ra với Tô Thị, chờ bánh quy vào miệng rồi mới nhìn về phía Miêu Khả An.

Lúc này mấy người Miêu Khả An đang nhìn điện thoại đến ngẩn người, như nhìn thấy cái gì đó vô cùng khó tin.

Chu Ngưng Nguyệt càng tò mò hơn, đệ đệ mình đang làm cái gì vậy.

“Nguyên Tố Chi Thần bị Chu Tự chém, nhìn bức tranh này đi, vẽ rất có khí thế.

Tô Thi lấy điện thoại ra, kinh ngạc nói. Chu Ngưng Nguyệt và Hàn Tô cúi đầu nhìn, diễn đàn này chỉ có người Đạo Tông Thiên Vân mới có thể xem được, cho nên cần phải nhìn vào điện thoại của mấy người Tô Thi và Miêu Khả An.

Vừa nhìn đã thấy một nam tử kiêu ngạo toàn thân chìm trong bóng đêm, tay cầm trường đao, rút đao, vung ra, một đao hắc ám này chém vào ánh sáng, nghiền nát hy vọng.

Một đao này, giết thần!

Đây là chú thích trên bức tranh.

Chu Ngưng Nguyệt hồi phục lại, viết câu này vào trong sổ tay:

“Ta có một đao có thể chém Chư Thần khắp trời!"

Nàng tiếp tục xem, thấy được câu nói của Chu Tự lúc thu đao, gật đầu cảm thán:

“Cái này rất có khí thế, có thể cha sẽ hiểu được.

“Nếu ta là thần thì thế gian không còn vị thần nào khác, nếu ta là người thì nhân gian tuyệt đối không còn bất kỳ vị thần nào"

Chu Ngưng Nguyệt lẩm bẩm ghi nhớ.

Sau khi xác định không còn gì nữa thì nàng mới chậm rãi khép vở lại.

Hàn Tô lấy lại tinh thần, nhìn Chu Ngưng Nguyệt mới phát hiện trên sổ tay đã viết mấy chữ như thế này: Trích lời của Thánh Tử Ma Đạo.

"..."

“Đám tiểu gia hỏa này chơi chán chưa? Đến lúc kết thúc để ta đưa các ngươi tiến vào giai đoạn cảm ngộ cuối cùng"

Đột nhiên có một âm thanh vang lên trong đầu mọi người.

Bọn người Tô Thi nhìn điện thoại lập tức hồi phục tinh thần, ngẩng đầu nhìn về phía nữ tử che mặt đoan trang tao nhã trên đài cao, mặt hiện vẻ cung kính.

Nhàn Nhã tiên tử.

Người sáng lập Hội thu Nhàn Nhã, cường giả thực sự của Nhàn Nhã Hồ.

Nàng chậm rãi đứng lên, dang hai tay ra, vô số nước hồ xung quanh phun trào, phóng lên trời cao.

“Ngọc Nhàn Nhã rơi vào tay ai thì chính là của người đó.

Khuôn mặt Nhàn Nhã tiên tử nhìn về phía những người khác, nàng mặc một thân áo lam, giọng nói vọng đến dễ nghe êm tai.

Mọi người đều cung kính đáp lễ, cảm nhận được nước hồ chảy vào trong cảm ngộ.

1096 chữ