Đối điều này, Chu Tự hoàn toàn không biết gì cả, chỉ có thể yên lặng chờ Thái Dương Thần nói tiếp.
Chu Tự không biết gì, Thái Dương Thần đã sớm biết, bèn tự giác giải thích:
"Trời đất vạn vật cũng không phải tự dưng xuất hiện, thần sinh ra cũng cần một quá trình. Có một số thần từ sinh linh trí từ trong quyền hành, bắt đầu tập hợp trọn vẹn quyền hành, đạt được thần vị. Mà có một số là vạn vật sinh linh vô tình có được quyền hành, mở ra con đường thành thần. Thành thần không giống với tu chân, thần cần quyền hành, chỉ cần tìm được quyền hành tương ứng, dung hợp lại sẽ từng bước tiến đến thần vị. Như vậy vấn đề sẽ xuất hiện ở cách tìm kiếm quyền hành Thái Dương Thần rủ mắt xuống nhìn Chu Tự, nói tiếp:
"Quyền hành lệ thuộc trời đất, sẽ không nhiều cũng sẽ không ít, ai lấy được trước chính là của người đó. Sau khi nhóm sinh linh đầu tiên đạt được quyền hành tiến hành nghiên cứu, cuối cùng cũng tìm được biện pháp ngưng tụ quyền hành" "Là gì?"
Chu Tự hỏi.
Hắn nghĩ tới Hắc Dạ Quyền Hành trên người, ban đầu hắn cũng không hiểu, Hắc Dạ Quyền Hành làm sao lại xuất hiện tại thôn Lạc Hà, bây giờ hắn đã biết.
"Tín ngưỡng"
Thái Dương Thần nói thẳng ra đáp án, thấy Chu Tự kinh ngạc, hắn mới hài lòng nói tiếp:
"Có lẽ ngươi sẽ nghĩ sai, kỳ thật tín ngưỡng ta ngưng tụ ra quyền hành không nhất định là quyền hành Thái Dương. Ngươi có thể hiểu được chứ? Chỉ cần là tín ngưỡng, thì sẽ ngẫu nhiên ngưng tụ quyền hành. Quyền hành sẽ rơi vào khu vực tín ngưỡng, muốn có được sẽ phải tìm ra từ trong những người này rồi lấy ra. Vật dẫn có thể là một cũng có thể là hai, rất khó tìm. Mà biện pháp dễ dàng nhất chỉ có một loại"
Nghe đến đó Chu Tự cúi đầu xuống, hắn đã đoán được.
Cùng lúc đó, Thái Dương Thần nói ra đáp án, giọng hắn trầm thấp cùng lạnh nhạt:
"Vật dẫn chết đi quyền hành sẽ xuất hiện, cho nên biện pháp nhanh nhất là giết sạch tất cả mọi người trong khu vực tín ngưỡng"
"Ngay cả người bình thường cũng giết"
Chu Tự lạnh lùng nói.
"Người thứ nhất không giết, người thứ hai không giết, người thứ ba cũng sẽ giết, chứ chưa nói không chỉ có ba người.
Thái Dương Thần lắc đầu nói.
Chu Tự trầm mặc, hắn nhớ tới lúc trước từng xem một quyển sách tên là Rashomon, nhân tính đi hướng ác, chỉ trong nháy mắt, trong loạn thế không có người nào cao thượng hơn người khác, muốn sống sót thì phải đi về phía bóng tối, đây có lẽ là đường sống duy nhất.
"Thời đại Thần Minh đều như vậy sao?"
Chu Tự ngẩng đầu nhìn về phía Thái Dương Thần.
"Chỉ có thể nói loại chuyện như thế này vẫn luôn tồn tại, nhưng người được bảo hộ nhiều hơn, ngươi không thể phủ nhận chuyện này"
Thái Dương Thần thở dài nói:
"Thời đại của ngươi có lẽ nhìn rất tốt đẹp, nhưng chỉ là ngươi không nhìn thấy những dơ bẩn bên trong bóng tối"
Chu Tự không để ý lời của Thái Dương Thần Thần, tiếp tục hỏi chuyện thôn Lạc Hà:
"Vậy người đồ sát thôn Lạc Hà là ai?"
"Hắc Dạ Chi Thần, cũng chính là Chúa Tể Thâm Uyên. Hắn cảm giác được Hắc Dạ Quyền Hành, đây là quyền hành cực kỳ quan trọng, một khi đạt được sẽ tiến thêm một bước. Cho nên ta dùng phân thân ngăn cản hắn, đại chiến giữa chúng ta làm đêm tối giáng lâm, cũng làm cho hỏa diễm bắn lên mặt đất. Cho nên người thôn Lạc Hà sinh sống ở trong bóng tối cũng thường xuyên bị liệt hỏa oanh kích" Thái Dương Thần Thần khảng khái thừa nhận lỗi lầm của mình:
"Sinh linh quanh thôn Lạc Hà, cũng có liên quan nhất định với ta. Nhưng người đồ sát, không phải người của ta, là người của Hắc Dạ. Bởi vì ta chỉ là phân thân, cuối cùng bị thua, nhưng Chúa Tể Thâm Uyên cũng không đạt được quyền hành, thôn Lạc Hà xảy ra biến cố không rõ, đêm tối biến thành Vĩnh Ám Chi Dạ. Cho dù Chúa Tể Thâm Uyên có được Hắc Dạ Quyền Hành, cũng không thể làm gì" Chu Tự nghĩ trái nghĩ phải, hồi tưởng lại chuyện này hết lần này đến lần khác.
Nhưng vẫn tìm không ra lỗi của Tiểu Tĩnh các nàng ở đâu, lỗi do nhỏ yếu?
Số đông người trong thế giới này đều là những sinh linh bình thường, nếu như vậy cũng có tội, vậy người sinh ra đã là tội.
Chu Tự nắm chặt Vĩnh Ám Chi Nhẫn trước mặt, thấp giọng hỏi:
"Hắc Dạ Chi Thần đâu?"
Đạo ong ong kêu lên, phảng phất có chút hưng phấn.
Thấy vậy, ánh mắt Thái Dương Thần lóe lên chút kiêng kị, cuối cùng nói thêm một câu chẳng đâu vào đâu:
"Hỏi đạo trong tay ngươi"
Thấy Chu Tự không hiểu, hắn mới nói tiếp:
"Ngươi biết Vĩnh Ám Chi Nhẫn tại sao lại gọi là Vĩnh Ám Chi Nhẫn không? Ngươi có biết, tại sao ta bại bởi Chúa Tể Thâm Uyên, lại trở thành người phong ấn Vĩnh Ám Chi Dạ không? Cho dù Chúa Tể Thâm Uyên không có cách nào với Vĩnh Ám Chi Dạ, cũng phải mang về mới đúng, không phải sao?" Ngừng một chút, Thái Dương Thần e ngại nhìn chằm chằm Vĩnh Ám Chi Nhẫn nói:
"Vĩnh Ám Chi Nhẫn, lúc vĩnh dạ phủ xuống chính là ngày thí thần, Vĩnh Ám Chi Nhẫn chính là xuất hiện vào lúc đó, trong đêm tối, bọn hắn âm thầm rèn đao, dùng toàn bộ tâm huyết, nếm mật nằm gai mấy trăm năm, cuối cùng nghênh đón đêm tối, vừa vặn lúc đó xuất hiện một vị đại sư rèn đao, hắn hoàn thành công đoạn rèn đúc Vĩnh Ám Chi Nhẫn cuối cùng. Lúc đao ra, tất cả mọi người trong thành lấy sinh mệnh hiến tế, mở phong ấn, ta tận mắt nhìn thanh đao này đâm xuyên đêm tối, đâm vào thân thể Chúa Tể Thâm Uyên. Đó là tín niệm của tất cả mọi người, thí thần"
Chu Tự nhíu mày nhìn Thí Thần Đao, cho nên thật ra ta chẳng thể làm gì sao?
1120 chữ