Trầm mặc một lát, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Thái Dương Thần:
"Sao ta tin lời ngươi nói là sự thật đây?"
"Lịch sử sẽ bị người lãng quên, nhưng thanh đao này sẽ nhớ kỹ tất thảy"
Thái Dương Thần giống như đã sớm nghĩ kỹ thoái thác lí do, lúc này một sợi khí tức đi tới bên cạnh Vĩnh Ám Chi Nhẫn.
Ngay lập tức kiếm ý không ngừng chấn động.
Bên trong kiếm ý, Chu Tự giống như thấy được bóng đêm vô tận.
Trong bóng đêm, một vị nam tử trung niên tay cầm trường đao phóng về phía chân trời, mang theo tín niệm tất tử, ý niệm bất diệt, phá vỡ đêm tối phóng tới Thâm Uyên đã ép tất cả mọi người khó mà thở nổi.
Uỳnh!
Trường đao đâm vào Thâm Uyên, tiếng gầm thét hoảng sợ truyền ra, hắn nắm chặt đao, dù cho thân thể vỡ nát cũng cố hết sức khiến cho trường đao đâm sâu thêm một chút, dùng cái này phá hỏng tất cả của Uyên Thâm.
Một lúc sau một vệt ánh sáng bắt đầu rải xuống.
Trong thời khắc cuối cùng, người này đã nhìn thấy sắc trời, đến lúc này trường đao phóng về phía chân trời.
Trong chốc lát, Chu Tự hồi phục lại.
"Thấy rồi chứ?" Thái Dương Thần vẻ mặt nghiêm túc nói:
"Ta rất bội phục những người kia, quả thực khiến ta cũng giật mình, quả thực đập tan Hắc Dạ Quyền Hành, nhưng mà không người nào có thể khống chế chuôi đạo kia, cuối cùng cũng không cách nào gây ra thương tổn quá lớn cho thời đại Thần Minh Chu Tự trầm mặc không nói, chỉ là nhẹ nhàng động tay.
Keng!
Vĩnh Ám Chi Nhẫn rút ra ba phân, đao ý xuyên qua cổ kim, quét qua hỏa diễm chung quanh.
Ngay cả Thái Dương Thần cũng vô ý mà ngồi thẳng.
Keng!
Đạo lần nữa vào vỏ.
Chu Tự nhìn Thái Dương Thần khinh thường nói:
"Chẳng thể gây ra tổn hại quá lớn, ngươi sợ sệt như vậy làm cái gì?"
Thái Dương Thần mỉm cười, một tay chống cằm, khôi phục lại bình tĩnh nói:
"Đó là tôn trọng"
Chu Tự đột nhiên nhớ tới cánh cửa bên ngoài, cất giọng hỏi:
"Trong Thần Khải Chi Môn có cả thảy bảy cánh cửa, có phải có một cánh cửa thuộc về vị Hắc Dạ Chi Thần kia không?"
"Không phải, là một vị nữ thần để lại Hắc Dạ Quyền Hành cùng ta, về sau chẳng biết vì sao lại bị giết, Hắc Dạ Chi Thần mới kế thừa nàng. Sau đó, Hắc Dạ Chi Thần bị Thâm Uyên quyền hành thôn phệ, cuối cùng thành Chúa Tể Thâm Uyên bị Vĩnh Ám Chi Nhẫn chém giết"
Thái Dương Thần giải thích.
"Một thần có thể có những hai quyền hành?"
Chu Tự nghi ngờ hỏi.
"Sao lại không thể có?"
Thái Dương Thần dựa về sau thả lỏng nói:
"Ta chính là loại thần này "Thái dương cùng hỏa diễm?"
Chu Tự hỏi.
Thái Dương Thần nhẹ nhàng lắc đầu:
"Không phải, đó là chuyện sau khi kiến tạo những cái cửa này, cho nên nơi này không có quyền hành nào khác.
Trầm mặc một lúc, Chu Tự suy tư chuyện thôn Lạc Hà.
Tiểu Tĩnh các nàng không có tội, họ chịu tai bay vạ gió, là tội của Thần Minh.
Trách nhiệm chủ yếu thuộc về Hắc Dạ Chi Thần Chúa Tể Thâm Uyên, nhưng hắn lại chết không thể chết thêmđược nữa.
Có hơi tiếc nuối.
Chu Tự muốn chính tay đâm đối phương, đặt dấu chấm hết viên mãn cho chuyện này.
Tiểu Tĩnh các nàng tâm về ánh sáng, đây là chuyện đương nhiên, hắc ám là con đường Chu Tự chọn, bởi vì hắn vốn là Thánh Tử Ma Đạo, một trong những trùm phản diện ở đây.
Cuối cùng Chu Tự chỉ đành tạm buông chuyện này xuống, hỏi thăm chuyện khác một chút.
Về sau thế nào cũng phải dạy Thái Dương Thần một chút bài học làm người, bây giờ tạm thời bất động.
Nguyên nhân tồn tại Vĩnh Ám Chi Dạ không thể chỉ nghe mỗi lời nói từ một phía của Thái Dương Thần, sau này có thể xác nhận từ những chỗ khác.
"Thân là Thái Dương Thần, có phải tất cả các thần khác ngươi đều biết hay không?"
Chu Tự hỏi.
"Ngươi muốn hỏi vị nào thần? Quả thực có một số vị thần ta không biết quá rõ, ví dụ như nữ thần Trí Tuệ vô cùng thông tuệ. Nếu như ngươi muốn hỏi về nàng, ta không thể nào trả lời quá nhiều"
Thái Dương Thần cười nói, hắn biết mình tránh thoát được một kiếp.
Chu Tự lắc đầu:
"Ta muốn hỏi vị thần cố làm ra vẻ huyền bí.
Chu Tự nhớ lại, cuối cùng tìm được vấn đề mới trong Vĩnh Ám Chi Dạ.
Cố Lộng Huyền Hư Chi Thần.
Vị thần này thích làm ra vẻ bí ẩn, lại tự xưng mình là Cố Lộng Huyền Hư Chi Thần.
Sự tồn tại của hắn mặc dù có tác dụng hỗ trợ, nhưng trông thế nào cũng không phải sự tồn tại tầm thường. Ở trang thứ hai của Bảo Tàng Thư là có thể nhận ra sự không tầm thường của đối phương.
Trừ phi hắn tự đang tự biên tự diễn.
Vừa dứt lời, Thái Dương Thần im lặng hồi lâu, cuối cùng hắn lắc đầu nói:
"Ta biết rất ít về hắn, cảm nhận trực quan nhất mà hắn cho ta là chỗ nào cũng có hắn, nhưng thực ra chỗ nào cũng không có hắn. Hắn cứ như một vị khách lữ hành, không tham dự vào việc khác.
Chu Tự nhăn mày, nói khẽ:
"Hắn quản lý quyền hành gì?"
"Ngu Lộng?"
Thái Dương Thần nói nhưng lại không được tự tin lắm:
"Ta từng gặp hắn rồi, biểu hiện của hắn rất bình thường, nhưng muốn giữ hắn lại thì cực kỳ khó khăn. Giống như đánh bại hắn thì dễ, nhưng đánh chết hắn lại gian nan vô cùng. Phần lớn những thần khác đều có tín ngưỡng thần quốc, nhưng hắn lại chẳng có gì.
"Như thế thì rất đặc biệt à?"
Chu Tự hỏi.
"Rất đặc biệt."
Thái Dương Thần gật đầu, hắn ngẫm nghĩ một lát rồi mới tiếp tục nói:
"Hắn là người giống với Nữ Thần Trí Tuệ nhất.
"Nữ Thần Trí Tuệ? Sao nàng lại khác biệt rồi?"
Chu Tự hỏi với vẻ nghi ngờ.
1107 chữ