Chu Tự khẽ gật đầu, tiếp tục hỏi vấn đề của mình:
"Còn có hai vấn đề, một là tế đàn bên ngoài vẫn luôn xuất hiện dã thú, hẳn là liên quan tới tế đàn của ngươi, mang tới cho ta rất nhiều phiền phức, tốt nhất ngươi nghĩ cách đi. Thứ hai là liên quan tới Thần Khải Chi Môn, nếu như đồ bên trong được thả ra, thì có thể tiếp tục sử dụng Thần Khải Chi Môn không?"
Vấn đề thứ hai chọc cười Thái Dương Thần.
"Ngục giam của nhà ngươi dùng một lần rồi có hư luôn không hả? Cùng lắm thì thay khóa. Còn về tế đàn, có thể là cống phẩm. Tìm người hòa hợp với Quyền trượng Thái Dương đứng trên tế đàn cảm nhận thì có thể xác định. Ngươi có hạt giống quyền hành trên lý thuyết cũng được, nhưng quyền hành không cách nào hòa hợp với ngươi, hiệu quả cũng bình thường. Không thì thật nhiều khẩn cầu sẽ trực tiếp chỉ về phía ngươi."
Nghe được những lời này, vẻ mặt Chu Tự hoảng sợ, đây không phải giống như hàng loạt cuộc gọi rác sao?
May mà không phù hợp.
Đến lúc này, Chu Tự không tiếp tục hỏi thêm gì nữa.
Chuyện khác không cần thiết phải hỏi, ví dụ như đại khái người nào sẽ nhìn chằm chằm vào quyền hành Thái dương, hai là liên quan tới bảo tàng sách.
Chuyện của Thu tỷ càng không phải hỏi trực tiếp nữa.
Những thần này không có một ai hắn không chơi nổi.
Cũng chỉ nắm đấm cứng hơn họ một chút, đầu óc...
Chu Tự tự nhận bản thân học khác tốt, thành tích cũng không tệ. Cho dù trong tính toán bản thân thực sự dốt đặc, nhưng vẫn làm đề toán được.
Con người phải thẳng thắn thừa nhận điểm yếu của bản thân. Chứ đừng nói là mấy năm nay nếu hắn có thể dùng nắm đấm thì chắc chắn sẽ không dùng trí óc. Nếu có thể xử lý bằng bằng một quyền thì chắc chắn sẽ không dùng đến quyền thứ hai.
Như vậy sao có thể đấu trí đấu dũng với thần đã tính kế bao nhiêu ngày tháng được?
Nói một tiếng cáo từ, Chu Tự quay người rời đi, bên ngoài còn vài việc cần hắn xử lý.
Cộp...cộp! Chu Tự cầm đao bước từng bước rời khỏi Thái Dương Thần Điện. Chờ tới khi bóng lưng Chu Tự biến mất, đao ý rời rồi, Thái Dương Thần mới thở hắt ra một hơi.
"Nguy hiểm thật, mặc dù không biết hắn đã phá giải Vĩnh Ám Chi Dạ thế nào, nhưng đúng thật là cao minh. Dựa vào thực lực và tiềm lực của hắn, tương lai chắc chắn có thể trèo lên đỉnh cao. Nếu không phải khi đó ta có chuyện khác ngăn cản, có lẽ hôm nay không tốt được rồi"
Thái Dương Thần nhếch môi, lộ ra ý cười: "Làm việc tốt thường gian nan. Những gì con người không phải không có lý. Nếu không phải khi đó nhất niệm chuyển hướng khác, khả năng sau này không có Thái Dương Thần. Ai ngờ, một ý niệm trong đầu năm đó lại trở thành cọng cỏ cứu mạng hôm nay. Hahaha! Khí vận lần này nằm ở chỗ ta rồi.
Sau đó, Thái Dương Thần khôi phục lại sự bình tĩnh, lâm vào trầm tư, thỉnh thoảng lại gật đầu, giống như đang tự hỏi.
Có thể thành thần ở thời đại thần minh đều phải giẫm lên vô số hài cốt.
Hắn phải nhớ lại, có thứ như giống như Vĩnh Ám Chi Dạ này tồn tại không.
Một lát sau, hắn khẽ thở ra, có lẽ không có.
"Có điều có người thả Vĩnh Ám Chi Dạ ra, họ muốn làm gì?" Thái Dương Thần nhìn về phía mái vòm rồi nhíu mày Bên hắn khôi phục quá chậm, không thể nào biết được tình hình cụ thể bên ngoài.
Bây giờ chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.
Có nhiều thời gian thì còn được, chỉ sợ chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa.
Trong không gian trống rỗng thênh thang, bảy cánh cửa sừng sững dưới mái vòm, mỗi cách cửa đều có hoa văn riêng biệt.
Cánh cửa thứ nhất tỏa ra hơi cực nóng, giống như lửa cháy bừng bừng đang thiêu đốt.
Trước cảnh cửa này, có một người một chó đang lặng lẽ đứng đó.
Hai người cực kỳ kiên nhẫn.
Sau một lúc, cửa từ từ mở ra, Chu Tự đi ra từ bên trong.
"Gia...sao rồi?"
Đại Địa Thần Khuyển ân cần hỏi.
"Đạo hữu có thu hoạch gì không?"
Hầu Trầm cũng trịnh trọng hỏi.
Chu Tự cất Vĩnh Ám Chi Nhận đi, đón lấy bốn ánh mắt đối diện, khẽ cười nói:
"Đã hỏi cho các ngươi chuyện tế đàn rồi, có khả năng nhất định là có người đang cho hung thú, tế tự Thái Dương Thần cống phẩm. Ngày mai ta bảo Thu tỷ tới xem thế nào.
Thu Thiển là Thần Minh Chi Nữ, phù hợp với quyền trượng Thái Dương nhất, để nàng đi cảm nhận xem có phải cung phụng của tín đồ không thì có thể xử lý chuyện này một cách hợp lý.
"Thì ra là vậy, thế đúng là có khả năng này"
Hầu Trầm như có điều suy nghĩ, gật đầu.
Bàn giao đơn giản xong, Chu Tự đi vào cánh cửa thứ nhất bên phải. Vị trí trung tâm của cánh cửa này có ký hiệu giọt nước.
Mà bên dưới là trời mưa trên biển, có hơi gợn sóng.
Làn nước tron vắt được Chu Tự lấy ra, cùng lúc đó Làn nước trong vắt bay lên hòa vào trong cửa.
Cửa đá bắt đầu thay đổi, mặt biển màu lam lộ ra rõ ràng từng chút một.
"Xem ra không có vấn đề gì.
Chu Tự thở phào trong lòng.
Xử lý xong những việc này, Chu Tự bèn tính rời đi.
Chỉ là Đại Địa Thần Khuyển đột nhiên có chuyện tìm hắn, nói có lẽ vài ngày tới người của Nhật Tộc sẽ tới, muốn gặp hắn.
Suy nghĩ một lát, hắn bèn đồng ý.
Thân phận của Đại Địa Thần Khuyển không tầm thường, đột nhiên làm sủng vật, trong tộc để ý tới là chuyện đương nhiên.
Có người tới khảo sát cũng là chuyện thường tình.
1056 chữ