Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 459: Vỡ Nát




Theo thời gian trôi qua, Chu Tự khống chế lực lượng của Ma Chủng ngày càng thuận buồm xuôi gió, nhưng dù sao cũng không sánh được với công lực ngàn năm.

Hắn có lòng tin chỉ cần Ma Chủng chịu nổi thì sẽ tấn thăng rất dễ dàng.

Chu Tự xem bên trong đan điền, Ma Chủng vàng óng ánh đã không thể nào ăn thêm thứ gì, lúc này công lực ngàn năm hiện ra phía trên Ma Chủng.

Chợt công lực ngàn năm chia ra làm hai, một phần men theo đan điền đi xuống dưới, nhập Đốc Mạch âm tượng, tiện thế vận chuyển chu thiên.

Cùng lúc đó, một phần công lực ngàn năm khác bắt đầu hóa thành bút vẽ trên Ma Chủng Đầu tiên là bốn chữ lớn nhất, Ma Đạo Văn Thư. Bốn chữ vừa rơi xuống thì Ma Chủng run lên một cái, nhưng cũng không thay đổi gì. Ngay sau đó công lực ngàn năm hóa thành bút tiếp tục vẽ, tốc độ vô cùng nhanh chóng.

"Chư thiên Ma Thần nghe ta giảng pháp. Đại đạo tự nhiên, nhân tâm bổn ác? Cái gì là đạo, cái gì là ma, cái gì là Ma Đạo? Người có thiên tính, tính bản ác, bạo thực, sắc dục, tham lam, bạo nộ, lười biếng, ghen ghét, ngạo mạn.

Kẻ bạo thực lãng phí đồ ăn, chìm đắm trong hưởng lạc. Kẻ sắc dục...Kẻ tham lam...

Lúc này Chu Tự xem Ma Chủng là đài, xem công lực ngàn năm là bút, hắn đứng thẳng lưng phất tay viết, khí thế lan tỏa.

Hắn vô cùng chăm chú, không màng sống chết.

Ma ý tỏa ra từ trên người hắn, văn thư bắt đầu hiện ra từ ngòi bút của hắn.

"Tiên đạo, vì bạo thực mà tiết kiệm, vì sắc dục mà chú tâm tính, vì tham lam mà hiểu được buông bỏ, vì bạo nộ mà hiểu được rộng lượng, vì lười biếng mà hiểu được chăm chỉ, vì ghen ghét mà hiểu được thỏa mãn, vì ngạo mạn mà hiểu được khiên tốn.

"Ma đạo, vì bạo thực mà phấn đấu, vì sắc dục mà cố gắng, vì tham lam mà quên mệt, vì bạo nộ mà tấn công địch nhân, vì lười biếng mà tìm được lối đi riêng, vì ghen ghét mà có can đảm khiêu chiến, vì ngạo mạn mà mãi mãi không cúi đầu"

Răng rắc!

Chu Tự cứ tiếp tục viết, ma ý trên người Ma Chủng lại càng thêm mãnh liệt, những văn tự dày đặc nó có chút không chịu nổi, lại xuất hiện một khe hở.

Những thứ này Chu Tự đã không kịp để ý, hắn đã hoàn toàn tập trung vào khắc họa.

Theo ngòi bút hắn viết, Ma Chủng càng ngày càng không chịu nổi.

Răng...rắc!

Khe hở xuất hiện ngày càng nhiều, nhưng dù như thế thì khí tức trên người Chu Tự vẫn vô cùng ổn định, không hề lộn xộn.

Lúc này Chu Tự đã viết tới đoạn cuối cùng.

"Ma Đạo? Tùy tâm mà lên, đến từ ý niệm, thượng có thể hái sao trăng, hạ có thể trấn cửu châu. Lập thân giữa đất trời, không chịu phục, không khuất phục. Mới gọi là Ma Đạo"

Một nét cuối cùng rơi xuống, Ma Chủng bắt đầu bành trướng, nó run lẩy bẩy.

Răng...rắc!

Ma Chủng vỡ ra từng chút một.

Ầm!

Toàn bộ thân thể Ma Chủng bắt đầu vỡ ra, khe hở lan tràn khắp cơ thể, sắp tan thành những mảnh nhỏ.

Ma Chủng khó có thể chịu đựng được Ma Đạo Văn Thư và công lực ngàn năm.

Nó đang cắn răng chống lại sự khó chịu, vừa đáng thương vừa bất lực.

Cùng lúc đó, chu thiên vận chuyển kết thúc liên kết với một nét bút cuối cùng của Ma Đạo Văn Thư.

Có đôi khi một cái lá rụng cũng có thể trở thành cộng rơm cuối cùng ép chết con lạc đà, chứ đừng nói là công lực ngàn năm đã vận chuyển xong chu thiên.

Lúc công lực ngàn năm tới thì Ma Chủng cuối cùng đã từ bỏ việc giãy dụa.

Ầm!

Phụt!

Cả người nó vỡ ra, vô số vết rách hiện lên, lực lượng không ngừng phát tán ra như là núi lửa phun trào.

Ngay sau đó nó bắt đầu phình trướng lên, ánh vàng cũng theo đó mà tản đi.

Tới bây giờ Chu Tự mới lấy lại tinh thần, hắn thấy vậy thì giật mình, tưởng rằng là đã thất bại.

Hắn nghiêm túc nghiên cứu một chút.

Dù chia năm xẻ bảy, nhưng vẫn còn chút dính liền với nhau, suýt chút nữa là đã hư rồi.

"Có lẽ đã tấn thăng thành công rồi nhỉ? Chỉ là không dễ khống chế cho lắm, lực lượng vẫn luôn phun trào"

Sau khi vận chuyển thì Chu Tự phát hiện nếu không thả lực lượng ra đan điền thì còn ổn, vừa thả ra thì bắt đầu chạy toán loạn trong thân thể, hoàn toàn không chịu sự khống chế của hắn.

Cuối cùng lại dùng công lực ngàn năm để đuổi về.

Qua mấy ngày nữa là Ma Chủng sẽ tự chữa trị được, có lẽ sẽ không sao.

Xem như cho nó nghỉ phép, dù có hơi dài.

...

Thư viện Đông Lâm.

Một vị nữ tử áo đỏ đang nhìn xung quanh, nàng nhíu mày rồi ho nhẹ một tiếng, mới mở miệng nói:

"Không khí Thanh Thành không tốt lắm, vừa nãy còn có ma ý hiện ra "Nơi này cũng không phải là chỗ chúng ta, có ma ý là chuyện rất bình thường. Chỉ là ma ý này rất đặc biệt, giống như là quân vương trong ma ý. Cùng một loại với Đạo Tử lúc trước, địa bàn của Ma Đạo cự phách quả nhiên không thể lý giải theo lẽ thường được.

Một nam tử nói từ tốn.

Bọn hắn nhìn chằm chằm bầu trời sáng sủa bên ngoài mà không dám làm càn.

Cho dù có cảm nhận được cũng không dám đi tìm nguồn gốc, cũng chỉ có thể than thở vài câu.

Hàn Tô, Minh Nam Sở, Tô Thi ba người ngồi trong quầy lễ tân làm việc.

Hôm nay bọn hắn không dám làm càn.

Sớm biết hai vị tiền bối này sẽ tới thư viện sớm thì bọn hắn chắc chắn sẽ không đi làm.

Trong lúc nhất thời ba người có chút hâm mộ Chu Tự.

1106 chữ