“Cố lên!"
Chu Ngưng Nguyệt đưa tay ra định đập tay với Chu Tự. Chu Tự cảm thấy buồn cười, nhưng vẫn đưa tay ra đập tay với Nguyệt tỷ. Lúc này Thu Thiển cũng đưa tay ra muốn đập tay:
“Cố lên!"
“Giao cho ta"
Chu Tự đưa tay ra đập đáp lại.
Chu Ngưng Nguyệt thấy vậy nói với Thu Thiển:
“Thấy chưa? Chồng của ngươi còn đối xử với ngươi tốt hơn với chị ruột, bây giờ buổi tối ngươi nên...
Thấy Nguyệt tỷ lại định nói những chuyện khiến người ta ngượng ngùng, Thu Thiển vội lên tiếng, nhẹ giọng hỏi: “Nguyệt tỷ, tối nay ăn gì?"
“Cocacola, cánh gà.
Chu Ngưng Nguyệt trả lời theo bản năng.
Không để ý đến các nàng nữa, Chu Tự ngồi khoanh chân nhắm mắt, quan sát đan điền. Sau khi quen thuộc linh khí của linh chí Chu Thiên, hắn bắt đầu tăng cấp, thứ hai phải học võ, cho nên phải mau chóng hoàn thành tăng cấp.
Ngày hôm sau, Chu Tự nhìn thấy linh khí Chu Thiên không chỉ có có bảy ngôi sao, mà còn có chút ánh sáng trong đó, giống như tinh vân.
“Sự biến hóa của linh khí Chu Thiên tốt hơn nhiều so với Ma Chủng, Ma Chủng ngoài lớn thêm một vòng ra thì không có gì”.
Nhìn chằm chằm linh khí Chu Thiên, Chu Tự không nhịn được khẽ lẩm bẩm. Bây giờ hắn đã tăng lên đấu giả thất phẩm thành công. Tác dụng lớn nhất của linh khí là khích lệ Ma Chủng. Thứ hai là, kim quang thần chú cũng có thể vận dụng tốt hơn, hào quang ràng rõ ràng.
Sau khi chắc chắn trạng thái bình thường, Chu Tự mở đôi mắt.
“Chào buổi sáng, bây giờ là bảy giờ bốn mươi sáu phút, ngươi còn không tỉnh lại thì phải xin nghỉ làm cho ngươi đấy"
Cuối cùng Thu Thiển bổ sung một câu:
“Hôm nay trời mưa nhỏ, đề nghị ra ngoài mang theo ô"
Nghe vậy, Chu Tự kinh ngạc, vội nhảy lên. Đứng dậy cũng không quên nhìn Thu tỷ một cái, hôm nay nàng mặc áo hoodie rộng rãi kết hợp tất chân, tuy không hở hang những đặc biệt thu hút ánh mắt.
Thu Thiển chống khuỷu tay lên đầu gối, một tay chống cằm nói:
“Thời tiết tuần này hơi nóng, ngươi thấy sao?"
“Nhiệt độ phòng hơi cao.
Chu Tự gật đầu tán thành, sau đó lại nói:
“Bên ngoài lạnh rồi"
"Kha...kha!"
Thu Thiển không nhịn được phì cười, sau đó đứng lên đến bên cạnh Chu Tự, nhẹ giọng nói:
“Ngươi không cùng ta ra ngoài, dưới ánh nắng tháng tám cũng vẫn lạnh.
Thấy Chu Tự đứng tại chỗ hơi xấu hổ, nàng lại không nhịn được phì cười. Cười mãi cười mãi liền ôm bụng.
Chu Tự:
...
Thư viện Đông Lâm, ba người Tô Thi đứng ở cửa nhìn ngó xung quanh.
Họ từ bên trong nhìn ra bên ngoài, đang đợi ai đó.
“Lúc bảy giờ khi các vị tiền bối đã đợi ở trong, bây giờ đã tám giờ mười hai phút, Chu Tự vẫn chưa đến Hàn Tô thở dài một tiếng, nói với Tô Thị nói:
“Ngươi gọi điện hỏi xem”.
"A?"
Tô Thi tỏ vẻ mặt không muốn, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Thu Thiển:
“Thu tỷ, Chu Tự đi làm chưa? Đi được hơn mười phút rồi hả? Ồ, được, bye bye! Giúp ta hỏi thăm Nguyệt tỷ.
“Đã đi được hơn mười phút, xem ra sắp đến rồi.
Minh Nam Sở dựa vào cửa nói.
Đã muộn lâu như vậy, Hàn Tô chỉ đẩy kính mắt, không phát biểu ý kiến.
Một lát sau, nàng đột nhiên hiếu kỳ nói:
“Thu Thiển là Thần Nữ Ma Đạo phải không?"
“Đúng vậy"
Tô Thi gật đầu.
“Vậy sao ngươi cũng gọi nàng là tỷ?"
Hàn Tô hỏi.
Tô Thi hơi suy nghĩ, thoải mái nói:
“Chu Tự gọi như vậy nên ta gọi theo, con người Thu tỷ rất tốt, chỉ có hồi nhỏ từng đánh ta Hàn Tô:
Minh Nam Sở:
Hai người suy nghĩ kỹ, phát hiện Thánh Nữ Ma Đạo, Thần Nữ Ma Đạo đều từng đánh Tô Thị, duy chỉ có Thánh Tử Ma Đạo dọa sợ Tô Thị, chưa bao giờ động tay. Nhưng người Tô Thi sợ nhất lại là Thánh Tử Ma Đạo, đây chính là khí thế đàn áp tất cả đấy.
“Ba vị lão bản đang đợi ta hả?"
Giọng của Chu Tự vang lên.
Tám giờ mười tám phút.
Chu Tự đến thư viện, phát hiện ba vị lão bản đang trò chuyện ở cửa, sự việc bất thường chưa chắc đã không ổn.
Quả nhiên, mình hỏi xong thì ba vị lão bản đều bất lực nhìn mình, vừa bất đắc dĩ vừa tuyệt vọng.
“Nghiêm trọng lắm hả?"
Chu Tự lại hỏi.
“Ba vị tiền bối ở bên trong đợi hơn một tiếng rồi, ngươi nói xem?"
Minh Nam Sở thở dài nói.
Hiện giờ nên như thế nào phải như thế nấy vậy.
Chu Tự xin lỗi nói:
“Tối hôm qua tăng cấp, không nắm chắc thời gian”.
“Ngươi tăng cấp rồi hả? Bây giờ là mấy phẩm?"
Tô Thi vội hỏi.
“Đấu giả thất phẩm.
Chu Tự trả lời đơn giản.
Tô Thi sửng sốt tại chỗ, như sét đánh ngang tai, khẽ lẩm bẩm:
“Xong rồi, ta lại biến thành người có tu vi yếu nhất rồi.
Hàn Tô đẩy kính mắt, an ủi nói:
“Không cần quá để ý, ngươi vốn là người yếu nhất vô dụng nhất, địa vị ổn định, không thay đổi”.
“Lần sau mang bánh bao mặn, ta có thể thua ngươi.
Minh Nam Sở có lòng tốt nói.
“Lâu rồi ta chưa ăn, bánh bao ngọt cũng được.
Chu Tự theo nói.
Hàn Tô cũng nhắc nhở:
“Bánh bao mặn cũng không sao, ta không ăn bánh có ruốc.
Tô Thị:
“Các ngươi thật quá đáng"
Bốn người vừa nói chuyện vừa đi vào bên trong.
Mọi người không để ý lắm đến nội dung cuộc trò chuyện, chỉ một lòng nghĩ đến những việc phải đối diện sau khi đi vào.
Khi đi đến cửa thì Từ Từ và Âm Túc đang đợi ở đó.
Thiếu một người thì không thể bắt đầu, cho nên đành phải đợi đủ người.
“Từ đại ca, ta không cố ý đâu.
Chu Tự vội xin lỗi.
“Không sao, bộ phận chúng ta không có vấn đề lớn, bộ phận các ngươi có vấn đề khá lớn đấy"
Từ Từ nho nhã nói.
Tính tình của hắn khá tốt, sẽ không để bụng, 1074 chữ