Sau khi Chu Tự đi làm, Nguyệt tỷ tính toán trận pháp đã xảy ra chuyện khó giải quyết, nhất quyết kéo nàng ra ngoài chạy bộ buổi sáng. Chạy đến ngoại ô, nàng đột nhiên cảm thấy đế đàn có biến động lạ, bèn kéo Nguyệt tỷ chạy đến.
Tất cả mọi người đều có thể sử dụng quyền trượng Thái Dương, nhưng người có thể sử dụng quyền trượng quyền hạn đến mức độ lớn nhất thì chỉ có Thu Thiển, Thần Minh Chi Nữ. Nàng có thể lợi dùng quyền trượng để che đi những thứ tế đàn đưa đến, càng có thể khóa thông đạo, từ chối đồ vật được đưa đến. Nhưng đột nhiên bị chặn, hình như khiến đối diện cảm thấy hoảng sợ, không ngừng bái lạy, sắp phá vỡ phong tỏa của nàng. Cứ tiếp tục như này thì không ai biết đối diện sẽ dâng lên hung thú thế nào.
Tiếp tục mấy lần, hung thú mà phía đối diện dâng lên càng lúc càng mạnh, chỉ hơi không thận trọng thì có thể gây ra rắc rối cho họ.
“Không thể đáp lại họ thì không thể khiến họ yên tâm, phải nghĩ cách để đáp lại.
Chu Ngưng Nguyệt vừa ăn nho xanh vừa nghiên cứu tế đàn, cũng phải nói:
“Tế đàn này thật cao thâm, bề ngoài nhìn như có thể hóa giải, nhưng nhìn vào trung tâm, phát hiện đây không phải là tế đàn có thể dùng trận pháp để xử lý. Cần thực lực cực mạnh, ta đang nghĩ liệu có thể dùng quyền trượng Thái Dương quấy nhiễu không"
“Nguyệt tỷ ngươi không lạnh à?"
Thu Thiển từ trên tế đàn đi xuống, tiện tay ném quyền trượng Thái Dương trở về cửa cực nóng.
Chuyện tế đàn chuyện, cần phải nghĩ cách khác.
“Ta mặc rất nhiều đấy"
Chu Ngưng Nguyệt cúi đầu nhìn quần ngắn của mình, tất dài qua gối, bên ngoài mặc áo khoác lông, vô cùng hài lòng.
Thu Thiển ngồi xổm xuống chọc vào chân của Nguyệt tỷ:
“Sắp sáng tháng mười hai rồi, chỗ này toàn là thịt, quá gợi cảm.
“Tư tưởng của ngươi bảo thủ quá, ai mà cảm thấy đứa trẻ tám tuổi gọi cảm chứ?"
Chu Ngưng Nguyệt hoàn toàn không quan tâm nói.
Vừa nói xong, hai người liền đi ra ngoài.
“Nơi này phải nghĩ cách, tối nay bảo Chu Tự đến ngoại thành Thần Vực hỏi xem, hắn giao tiếp được với người ở bên trong"
Chu Ngưng Nguyệt nói.
Thu Thiển không nhịn được gật đầu:
“Ừm, hắn không có chút lòng sợ hãi nào, ta phát hiện người ở bên trong rất không bình thường, nhưng hắn hoàn toàn không hiểu, không quan tâm “Mẹ nói đó là vì hoàn cảnh sống, đợi khi hắn biết nhiều rồi thì sẽ sinh lòng kính sợ.
Chu Ngưng Nguyệt thoáng suy nghĩ, bổ sung nói:
“Cha nói hắn hơi giống tên ngốc, chỉ biết chọc họ nổi giận, không ngây thơ đáng yêu như ta, là chiếc áo bông nhỏ thân thiết của họ.
“Nguyệt tỷ đúng là dát vàng lên mặt mình"
Thu Thiển hơi suy nghĩ, lắc đầu nói:
“Ta cảm thấy Chu Tự rất biết ăn nói, nhưng hình như mắc hội chứng tuổi dậy thì là thật, suy nghĩ vượt mức bình thường"
Nói đến đây, Chu Ngưng Nguyệt sững lại, nói “Ta cảm thấy Chu Tự còn có bí mật không thể nói cho người khác, cần phải khám phá.
“Bí mật gì?"
Thu Thiển nghi hoặc nói.
“Có vài bí mật cần dùng biện pháp đặc biệt mới có thể khám phá ra Chu Ngưng Nguyệt nói.
“Biện pháp đặc biệt ư?"
Thu Thiển cúi đầu nhìn sang Nguyệt tỷ, cau mày:
“Biện pháp gì?"
Chu Ngưng Nguyệt tỏ vẻ mặt nghiêm túc, nghiêm trang nói:
“Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, tối nay ngươi dẫn hắn vào phòng của ngươi, mặc váy ngủ thật mỏng, nhớ hở hang một chút, trước tiên là thế này, sau đó làm thế này, xong việc rồi ngươi hỏi đến bí mật, hắn sẽ nói hết với ngươi.
Thu Thiển:
"..."
Hú!
Âm thanh đột ngột vang lên bên tai Thu Thiển.
Âm thanh như tiếng chim kêu chói tai, khiến đầu óc nàng trống rỗng mất cân bằng, lảo đảo suýt ngã.
Chu Ngưng Nguyệt thấy thế lập tức đỡ Thu Thiển, vội nói:
“Nghe thấy gì à?"
Vừa dứt lời, nàng lấy ra bảy viên trân châu, trải xuống xung quanh, ngăn che mọi thứ xung quanh. Trước tiên phải làm Thu Thiển trở lại bình thường.
Lúc này Thu Thiển đỡ hơn nhiều, cùng lúc đó, trong đầu nàng xuất hiện giọng nói mới, hơi cấp bách.
“Họ đã hợp tác, bắt đầu gây ảnh hưởng...họ nhằm vào bên này..rất nguy hiểm..phải mau chóng đi vào?
“Phải cẩn thận, họ sắp đến rồi."
Chu Tự đi vào phòng thể thao, ngẩn người tại chỗ.
Ở tu chân giới, hắn liên tục gặp rất nhiều người và sự việc.
Ở trên thì hắn từng gặp Thái Dương Thần, ở dưới thì hắn biết tu chân giả cũng phải ăn uống vệ sinh, cũng phải cần đến gạo dầu muối tương dấm trà.
Còn có không ít đặc hiệu, Thần Nguyên Tố điều khiển vạn vật, gió lửa sấm sét chỉ trong lòng bàn tay, đảo loạn không gian Vĩnh Ám Chi Dạ, bao trùm tất cả. Nhưng bất kể là lần nào, hắn cũng không giống như hôm nay, nhận thức trực quan nhất là một bóng hình nào đó bất động như núi, trên người như có đặc hiệu. Hắn không cần hành động, đứng ở đó cũng là đặc hiệu ngút trời. Bao la vô biên, sâu thẳm như biển. Đặc hiệu dừng lại, giọng nói uy vang lên:
“Đến hết rồi hả?"
Lúc này đám người Chu Tự mới tỉnh ngộ, vội lên tiếng bái kiến tiền bối, nhân tiện lặng lẽ nhìn thật sâu, mới phát hiện người đứng phía trước là một người đàn ông có dáng người rất cao. Không lớn tuổi, trên dưới ba mươi, cơ bắp nổi lên rõ ràng. Hắn để tóc ngắn, mặt mày uy nghiêm.
Cao nhân, Chu Tự hưng phấn trong lòng, hắn biết người này mạnh hơn Hoàng Nham đạo nhân rất nhiều. Đám người Minh Nam Sở cũng vậy, thậm chí còn nổi lên làn sóng sợ hãi. Nghĩ thầm chẳng trách ngay cả Trình tỷ cũng phải cúi đầu. Nhưng nhiều hơn thế là sự nghi hoặc, cơn gió nào đưa tiền bối đáng sợ như vậy đến đây?1110 chữ