“Sư phụ, đã kiểm tra xong thiên phú của sáu người.
Hình Ngọ ôn hòa lên tiếng, giọng điệu tự nhiên khiến bầu không khí không còn quá nghiêm túc.
Mãn Giang Hồng ở phía sau Hình Ngọ dùng biện pháp đặc biệt nói ra thiên phú của sáu người và không để người khác nghe thấy.
Một lát sau.
Lý Cảnh Sơn nhìn về phía sáu người đứng thẳng tại chỗ, vẻ mặt không thay đổi. Hắn đến đây là vì tò mò. Vì người khác, cũng là vì tòa thành này. Tòa thành này là nơi con trai của hắn sinh sống rất nhiều năm, hắn đến xem xét tình hình. Bởi vì liên quan đến quyết định tiếp theo của hắn, nên không thể chậm trễ.
Còn về người nào đó...nhân tiện đến mở rộng tầm mắt.
“Giới thiệu tên trước đi.
Lý Cảnh Sơn lên tiếng nói.
“Thưa tiền bối, vãn bối là Âm Túc.
Âm Túc nhỏ nhất thấy những người khác đều nhìn nàng, bên lên tiếng đầu tiên.
“Vãn bối là Hàn Tổ “Vãn bối là Tô Thị"
“Vãn bối là Từ Từ"
“Vãn bối là Minh Nam Sở"
“Vãn bối là Chu Tự"
Chu Tự cúi đầu cung kính nói.
Lúc này hắn phát hiện một chuyện, nhị lão bản không giống số đông, tên có ba chữ.
“Lớn như vậy rồi.
Lý Cảnh Sơn nhìn chằm chằm Tô Thị nói.
Tô Thi hậm hực gật đầu:
“Chào Lý bá bá"
“Thì ra ngươi vẫn nhớ, ta cứ tưởng lúc đó người còn quá nhỏ sẽ quên hết.
Lý Cảnh Sơn bình tĩnh nói.
Tô Thi thè lưỡi cười khẽ hai tiếng, không dám đáp lời.
Nàng nhớ rõ Lý bá bá vô cùng nghiêm túc.
Đặc biệt là lúc còn nhỏ dạy học cho nàng, học xong bảo nàng thi triển, lúc không thi triển được hắn vô cùng đáng sợ.
Đám người Hàn Tô tỏ vẻ mặt kinh ngạc, Tô Thi quen vị tiền bối này.
Hình Ngọ và Mãn Giang Hồng càng bất ngờ hơn, tiểu tiên tử này quen sự phụ?
Hai người họ xuống núi đã lâu, vài ngày nay mới quay về. Nghe sư phụ muốn xuống núi, liền cùng đi trước, sau khi được biết điều đặc biệt của tòa thanh này, họ không dám lỗ mãng. Sau này lại biết đạo tử sinh sống ở thành phố này, lại càng hiếu kỳ hơn. Nhưng vẫn chưa thể làm rõ mục đích chính trong chuyến đi này của sư phụ. Bây giờ biết sư phụ quen biết Tô Thị, đương nhiên cũng bất ngờ. Đặc biệt là tiếng ‘Lý bá bá đó, có thể thấy quan hệ không tầm thường.
“Các ngươi giới thiệu bản thân rồi hả?"
Lý Cảnh Sơn quay đầu hỏi hai đệ tử.
“Đúng vậy, thưa sư phụ"
Hình Ngọ gật đầu đáp lại.
Mãn Giang Hồng ở một bên ho khan.
Lý Cảnh Sơn khẽ gật đầu, lại hỏi lần nữa.
“Chỉ nói tên thôi hả?"
Hình Ngọ hơi bất ngờ, nhưng vẫn gật đầu trả lời thật thà:
“Đúng thế"
Lý Cảnh Sơn không nhìn hai người Hình Ngọ hai nữa, mà dồn ánh mắt lên Chu Tự, sau đó nhìn sang những người khác, chậm rãi lên tiếng:
“Ta xin tự giới thiệu, ta là Lý Cảnh Sơn đến từ Đạo Tông Thiên Vân..là người của Quan Hà Phong"
Vừa dứt lời, hắn nhìn về phía Chu Tự đầy thầm ý sâu xa.
Soạt!
Hàn Tô, Minh Nam Sở đều kinh hãi.
Họ biết Quan Hà Phong cực kỳ đặc biệt ở Đạo Tông Thiên Vân, còn biết một chuyện khác...Chu Tự từng giả làm đệ tử của Quan Hà Phong.
Cùng lúc đó, Chu Tự cúi đầu không dám nhìn thẳng người trước mắt. Đúng là oan gia ngõ hẹp. Lần trước đóng giả, lần này lại đụng phải.
Là trùng hợp, hay là lẽ dĩ nhiên?
Hình Ngọ và Mãn Giang Hồng thấy phản ứng của sáu người, vô cùng khó hiểu.
Từ Từ và Âm Túc chắc hẳn không biết Quan Hà Phong, nhưng Hàn Tô, Minh Nam Sở biết, còn hơi lo lắng, thỉnh thoảng nhìn lén Chu Tự.
Chu Tự cúi đầu, hình như...có tật giật mình.
“Trong những ngày chúng ta không về đã xảy ra chuyện gì?"
Hình Ngọ truyền âm cho Mãn Giang Hồng.
“Khụ khụ, ta không biết, còn chưa kịp đi hỏi.
Mãn Giang Hồng khẽ lắc đầu.
Hình Ngọ trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nói:
“Truyền âm cũng họ à?"
Mãn Giang Hồng:
Thấy đám người Chu Tự có chút hổ thẹn, Lý Cảnh Sơn cũng không làm khí, nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Ta đã đến đây thì chắc chắn sẽ dạy các ngươi. Có thể học được hay không, có muốn học hay không thì phải xem bản thân các ngươi. Phải nói rõ trước, các ngươi không có căn cốt tu luyện thể thuật, nhưng căn cốt chỉ là phán định thông thường. Nó có thể quyết định tương lại về mặt thể thuật của đa số người, nhưng số ít người có thể không cần quan tâm điều này. Hai người họ chính là ví dụ.
Nói xong hån quay đầu nhìn về phía Hình Ngọ và Mãn Giang Hồng.
“Điều này cần nghị lực và lòng kiên trì vượt hơn bình thường, vô cùng đau khổ, cũng vô cùng khó khăn. Phương hướng của các ngươi không ở đây, học đơn giản là tốt nhất"
Hình Ngọ cười khuyên nhủ.
Không có căn cốt, thiếu thiên phú, muốn đi con đường này khó khăn đến thế nào.
Họ hiểu rõ nhất.
Ngoại trừ Chu Tự, thiên phú của những người còn lại đều rất tốt, không cần thiết đi con đường này.
Còn Chu Tự...có được khá nhiều cơ hội tốt, không thể đoán trước.
Trong giới tu chân có những người có cơ duyên thâm sâu vượt mức bình thường, thiên phú bình thường cũng có thể đi được rất xa. Bởi vì có tăng cắp trong nguy hiểm, cũng có thể chuyển nguy thành an. Có lẽ vận may khó mà quyết định được việc tiến vào thượng tam phẩm. Nhưng vẫn có cơ hội tiến vào.
Họ đã từng thấy. Giới tu chân không chuyện lạ gì là không có.
Chu Tự không phục, hắn tự học mười tám loại võ nghệ, ít nhiều cũng có thiên phú, chỉ thiếu đặc hiệu. Những người khác không nói gì, đúng là họ không theo đuổi thể thuật, có thể hỗ trợ tu luyện sau này là đủ.
1106 chữ