Sức mạnh của hắn lan rộng khắp xung quanh, bắt đầu tìm kiếm đại hành giả từ trong bóng tối. Bất kể thế nào, hắn cũng phải thu lại quyền hạn khiến hắn bị suy bại, cũng phải làm rõ tại sao không có khí tức của các Thần Minh khác.
Ở Quan Hà Phong của Đạo Tông Thiên Vân.
Dưới bầu trời trong xanh vạn dặm, ánh nắng chiếu rực rỡ, gió thổi hiu hiu, Lý Lạc Thư đứng bên rìa núi, đôi mắt u ám không liên quan đến cảnh sắc lại như đang suy tư điều gì, nhưng không có được đáp án.
“Đang nghĩ cái gì đấy?” Giọng nói quan tâm êm tai vang lên phía sau. Quay đầu nhìn lại, là một cô gái xinh đẹp tóc búi kiểu Lưu Vấn Kế, khóe miệng nàng khẽ hiện ý cười, cho người ta cảm giác thân thiết.
“Không có, sao mẹ lại đến đây?"
Lý Lạc Thư quay người nhẹ giọng nói.
“Không có việc gì thì mẹ không được đến thăm ngươi hả"
Hồng Nghệ giả bộ tức giận nói: “Cha ngươi ra ngoài mà không dẫn mẹ theo, ngươi cũng không muốn gặp mẹ nữa hả? Sau này mẹ bị hai cha con bỏ rồi?"
“Không có, ta chỉ tò mò"
Lý Lạc Thư vội lắc đầu. Thực ra hắn hiểu tại sao chỉ có một mình cha đi, mẹ chỉ không buông được bản thân, lo lắng quá thôi. Nếu không hà tất gì cha dẫn sư muội sư tỷ đi công tác.
“Mẹ qua đây là có chuyện muốn nói Hồng Nghê lấy ra một viên trân châu đưa qua nói: “Còn nhớ viên đá mà ngươi mang về từ Hắc Dạ không, sau khi phân tích lại thì xuất hiện viên trân châu này.
Lý Lạc Thư nhận lấy viên trân châu, phát hiện bên trong có một đốm đen, nhìn vào nó khiến người ta có cảm giác bóng đen vô tận bao trùm.
“Khi viên trân châu xuất hiện, còn lộ ra một dòng thông tin, có lẽ là tên của nó"
Hồng Nghê thấy hơi mới lạ nói “Có lẽ viên trân châu này tên là ‘Đen Trầm Trọng “Đen Trầm Trọng?"
Lý Lạc Thư lặp lại lời của mẹ, hơi bất ngờ.
Hồng Nghê thấy thế, cũng phải hỏi:
“Ngươi biết nó là gì hả? Đốm đen bên trong đúng là không bình thường, có thể hình thành không gian bóng tối như cái lồng giam, nhưng tác dụng không lớn lắm. Điều khiển tốt có thể dùng để bảo vệ tính mạng, hoặc là lồng giam kẻ địch. Nhưng tu vi không đủ thì không thể điều khiển, có đủ tu vi thì lại hoàn toàn không cần đến nó, đúng là vô bổ"
Cầm ‘Đen Trầm Trọng quan sát một lát, Lý Lạc Thư khẽ gật đầu:
“Một người bạn của ta từng nói đến thứ như này"
“Một người bạn ư?” Khuôn mặt tuyệt đẹp của Hồng Nghê lộ vẻ bất ngờ, tỏ ra khá căng thẳng.
“Một người bạn quen biết khi đi làm, kiến thức uyên bác, vô cùng lợi hại.
Lý Lạc Thư gật đầu giải thích.
Thấy con trai khen đối phương, Hồng Nghê mở to hai mắt, quan tâm nói:
“Nam hay nữ? Có bệnh tật gì không?"
Lý Lạc Thư cúi đầu hơi xấu hổ.
Hắn xấu hổ đột ngột khiến trái tim Hồng Nghê đập thình thịch, nói:
“Con gái thì không biết ăn nói.
“Con trai thì biết ăn nói, một người rất lời hại, có cơ hội mẹ có thể làm quen.
Lý Lạc Thư vội trả lời.
Nghe vậy Hồng Nghê thở nhẹ nhõm, biết ăn nói thì tốt.
“Mẹ lại tìm kiếm cho ngươi, xem mắt không khó đâu, ngươi không cần quá để trong lòng, con cái nhà người khác lám mụn tàn nhang cũng có thể tìm được, nhà chúng ta chắc chắn càng dễ hơn Hồng Nghệ an ủi xong bèn rời khỏi ngọn núi, đi tìm lựa chọn đối tượng xem mắt.
Lý Lạc Thư cúi đầu, nhìn hai bàn tay rơi vào trầm tư.
Có lẽ sau khi mình đủ xuất sắc thì mẹ không cần lo lắng như vậy, xem mắt cũng vô cùng nhẹ nhàng. Xét đến cùng, hắn không đủ ưu tú.
Cuối cùng, hắn liên hệ với Đông Húc của Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông, bảo hắn đến nhận chuyển phát nhanh.
Đông Húc vừa mới bình phục chỉ có thể nhận trong nước mắt.
Sau này mỗi lần chuyển phát nhanh đều tụ hội của sống và chết.
Trong tương lai hắn sẽ phải chạy đua với hàng vạn kẻ địch, tốc độ sinh tử.
Không phải viết lên huyền thoại thì là xương trắng nơi quê người.
Chiều tối.
Chu Tự mở mắt.
Lúc này trong mắt hắn có vẻ hứng phấn, sau khi không ngừng thử nghiệm, cuối cùng hắn đã đả thông hai mạch Nhâm Đốc, thực lực tiến bộ nhảy vọt, bây giờ hắn muốn tìm dã thú đánh một trận sảng khoái.
“Thế nào?"
Hình Ngọ ngồi xổm trước mặt Chu Tự hỏi.
“Sư phụ đâu?"
Chu Tự ngó nhìn xung quanh.
Mấy vị lão bản còn đang nhập định, bên cạnh chỉ có Hình Ngọ và Mãn Giang Hồng.
“Sư phụ không thu nhận ngươi.
Hình Ngọ đứng lên khẽ cười nói:
“Chu sư đệ thực sự là Thánh Tử Ma Đạo hả? Nếu là thật thì không thích hợp bái sư. Cha ngươi chắc hắn sẽ nổi giận."
Chu Tự đứng lên thấy hơi khó hiểu:
“Tại sao?"
“Khụ khụ, cha ngươi là cự phách ma đạo, sư phụ chúng ta từng là thủ lĩnh đạo tu, hai ngươi họ không hợp nhau lắm, từ rất lâu trước đây họ là đối thủ. Không vừa mắt nhau Mãn Giang Hồng có lòng tốt nhắc nhở.
“Không hợp với cha ta?"
Chu Tự sửng sốt, lập tức nhớ lại cuộc điện thoại của mẹ.
Cho nên, đại nhân vật mà họ nói thực ra là Lý Cảnh Sơn ư?
Vậy...thì càng phải bái sư, cha mẹ đều nói hắn mạnh, chắc chắn là mạnh thật sự.
“Ừm, hình như hồi trẻ họ là kẻ địch của nhau, có rất nhiều khúc mắc, lĩnh vực tu luyện khác nhau, quan niệm khác biệt khá lớn. Cha ngươi là cự phách ma đạo, làm việc không kiêng kỵ, sư phụ chúng ta làm người khá chính phái, lâu dần họ xung khắc với nhau"
Hình Ngọ lên tiếng giải thích nói.
“Nghe nói sau khi cha ngươi lấy mẹ ngươi mới bớt đi rất nhiều.
Mãn Giang Hồng lại họ nhẹ một tiếng.
1082 chữ