Chu Tự sớm đã biết cha trâu già gặm cỏ non, cụ thể thì không biết, nhất thời hắn hiếu kỳ hỏi:
“Sao cha ta và mẹ ta lại đến với nhau nhau?"
“Việc này."
Hình Ngọ có chút do dự, đắn đo một lúc mới nói:
“Cha ngươi cướp mẹ ngươi về, lúc đó rất ầm ĩ, tình hình cụ thể thì chúng ta không rõ. Nghe nói khi đó đã kinh động đến sư phụ và sư nương, cuối cùng vì nguyên nhân nào đó, sư phụ sư nương không thể nhúng tay, cứ tưởng giới tu chân sẽ đại loạn, nhưng đột nhiên yên bình như chưa từng xảy ra chuyện gì"
Chu Tự tỏ vẻ mặt kinh ngạc, không ngờ cha còn từng làm chuyện thổ phỉ.
“Cướp dâu hả?"
Trong đầu Chu Tự hiên lên một bộ ngôn tình cẩu huyết.
“Không phải cướp dâu, mẹ ngươi còn trong trắng, lúc đó thân phận địa vị của nàng rất cao, thiên chi kiêu nữ thực sự, vốn không thể gả cho người khác. Thực ra chuyện này rất phức tạp, cụ thế thế nào, ngươi phải hỏi cha mẹ ngươi, khụ khụ khụ khụ.
Mãn Giang Hồng che miệng ho nhẹ.
Chu Tự:
Lập tức hắn vừa tò mò vừa bất ngờ, cho nên cha và mẹ có chuyện gì? Thôi bỏ đi, lần sau đi gặp họ thì hỏi là được. Chu Tự nghĩ vậy, hỏi cha mẹ chuyện này cũng là lẽ dĩ nhiên. Truyền kỳ thế này, chắc hẳn họ sẽ vui vẻ kể lại.
“Đúng rồi"
Chu Tự nhìn chằm chằm Hình Ngọ và Mãn Giang Hồng nói:
“Các ngươi biết ta là ai, liệu có lúc nào đến hàng yêu diệt ma không?
"Hả?"
Hình Ngọ và Mãn Giang Hồng tỏ vẻ mặt kinh ngạc.
Cuối cùng họ bất đắc dĩ phì cười.
“Đừng nói chúng ta không ức hiếp trẻ con, kể cả có ức hiếp cũng không dám ra tay với ngươi, dù sao cũng không thể nào diệt trừ ngươi thực sự. Đương nhiên, giới tu chân giới có đủ loại người, cẩn thận thì sẽ lái thuyền đến vạn năm. Không phải người nào cũng có lý trí Hình Ngọ nhẹ giọng giải thích rồi lại nhắc nhở nói.
Lúc này Chu Tự mới thở nhẹ nhõm, đối mặt với chính phái, người phải gánh cái danh phe phản diện như mình thực sự không ổn lắm.
“Sư phụ đâu? Ta còn có việc muốn nói Chu Tự lấy lại tinh thần nói.
“Đi vào thành rồi, nói là xem xét môi trường ở đây thế nào?
Hình Ngọ nhìn về phía trong thành giải thích, sau đó thu hồi ánh mắt hơi tò mò:
“Ngươi tìm sư phụ có chuyện gì?"
“Ta muốn hỏi tiếp sau thần công là gì, ta đã đại thành rồi"
Chu Tự nắm chặt nắm đấm nói.
"Ha?"
Hình Ngọ kinh ngạc, cười nhạo nói:
“Có thể ngươi có hiểu nhầm gì đó với thành công rồi, những thứ sư phụ dạy tuy có vẻ đơn giản, nhưng trên thực tế rất khó nắm bắt. Còn về tiếp sau đó, thực ra là coi tổng thể là bản thân, công pháp vận hành trong sức mạnh. Cuối cùng hội tụ thành hình, hóa thành đòn tấn công duy nhất, tương tự như sức mạnh của một số người tự bùng phát. Tuy có những chuyện không làm được, nhưng quý ở không có tác dụng phụ. Giơ tay đạp chân là sức mạnh khuynh thiên, nhưng không hề dễ nắm bắt. Không nói đến chuyện này nữa, cho dù là sư phụ vừa dạy, cũng cần tiêu hao rất nhiều tâm sức"
“Từ nhỏ ta đã bắt đầu tích lũy công lực, có lẽ đã hoàn thành tích lũy ban đầu, bây giờ giác ngộ, đả thông hai mạch Nhâm Đốc, thần công đại thành công"
Chu Tự thấy đối phương không tin, lại bổ sung nói:
“Ta rất nghiêm túc với việc học võ, ta thật sự luyện thành rồi.
Dáng vẻ nghiêm túc của Chu Tự khiến Hình Ngọ không đành lòng vạch trần, chỉ có thể gật đầu nói:
“Đã như vậy thì để ta kiểm tra một chút, cũng có thể chỉ điểm bước tiếp sau cho ngươi. Đứng nhìn ta như vậy, nhiều lúc đều do ta thay sư phụ truyền pháp cho mấy vị sư đệ sư muội, ít nhiều ta cũng có thực lực.
“Ta chưa từng đánh nhau với người khác.
Chu Tự do dự nói.
Nghe khẩu khí này là muốn đánh chết ta hả? Hình Ngọ buồn cười nói:
“Đừng xem thường ta, sợ đánh ta bị thương thì chỉ cần tăng lực từng chút một, đừng có gánh nặng tâm lý.
“Được"
Chu Tự gật đầu, cũng có chút nóng lòng muốn thử sức mạnh quyền cước của mình. Đặc hiệu vẫn không có, nhưng cũng vô cùng chờ mong.
Mãn Giang Hồng chỉ vào rừng cây trước mặt nói:
“Các ngươi qua bên đó đánh nhau đi, những người khác còn đang cảm ngộ, đừng làm phiền đến họ. Nàng cũng không lo lắng, bất kể Chu Tự biểu hiện sức mạnh ra ngoài thế nào cũng sẽ không mất thể diện. Sư huynh nàng trước nay sẽ không để sư đệ sư muội vì kích động và ngu dốt mà làm mất thể diện. Nhưng cũng có thể khiến người ta tỉnh táo lại.
Hiếm khi.
Chu Tự và Hình Ngọ đến bên rừng cây.
“Ra tay đi.
Hình Ngọ làm tư thế mời, đợi Chu Tự ra tay.
thế ra quyền, hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói:
Chu Tự làm tư “Sư huynh, ta ra tay đây"
“Đến đi"
Hình Ngọ nghiêm túc hẳn lên. Tuy rằng Chu Tự chỉ là đấu giả thất phẩm, nhưng hắn vẫn đối xử nghiêm túc.
Soạt!
Nhưng trong nháy mắt, bóng hình Chu Tự biến mất.
Hình Ngọ giật mình, tuy rằng bắt được bóng hình Chu Tự, nhưng tốc độ này hơi ly kỳ..
Ngay sau đó, hắn đối mặt với một quyền của Chu Tự.
Quyền phong gào thét, sức mạnh kinh người.
Hắn giơ tay chống đỡ Ầm!
Sức mạnh cường mạnh ép Hình Ngọ lui lại hai bước. Rất tốt đấy, Hình Ngọ khiếp sợ trong lòng, suy nghĩ vừa nổi lên thì nắm đấm của Chu Tự lại đến lần nữa.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
1098 chữ