Chu Tự ra quyền liên tiếp, tăng thêm sức mạnh liên tiếp, hắn phát hiện Hình Ngọ sư huynh rất mạnh, khi ra được bảy quyền, hắn ngừng lại nói:
“Sư huynh, ta phải nghiêm túc, để ngươi thấy được thần công ta vừa mới luyện thành"
Vừa dứt lời, hắn dẫm chận xuống mặt đất, đi về phía Hình Ngọ.
“Tạp đạp như lưu tinh"
Tạp đạp như lưu tinh: Chập chờn như thể muôn ngàn sao bay: câu thơ trong hiệp khách hành.
Chu Tự bước lớn đến, giơ chân đạp một cú.
Lúc này công lực ngàn năm hóa thành kinh mạch vận hành, hội tụ trên chân.
Bảy mươi hai lộ đàm thoái nhà họ Đường.
Ẩm!Âm!
Lực bùng phát vô cùng cường mạnh như thác nước cửu thiên ào ào tuôn ra. Trong lòng Hình Ngọ vô cùng chấn động, cường mạnh, vô cùng cường mạnh. Hơn nữa hắn cảm nhận được đúng là lực bùng phát mà hôm nay sư phụ hướng dẫn.
Một ngày, một ngày đã dung hợp thông suốt?
Thiên tài, thiên tài tuyệt thế.
Hắn đã hoàn toàn không hiểu Chu Tự, bởi vì từ đầu đến cuối Chu Tự không hề dùng đến một chút linh khí nào. Vốn không phải đấu giả thất phẩm.
Sức mạnh cường mạnh khiến người ta khó mà đoán được.
Ầm!
Cuối cùng Chu Tự tung ra một cước, tiếng ầm ầm vang lên, cả rừng cây nổi lên lốc xoáy, mặt đất sập ba phần. Vẫn là vì Hình Ngọ đã chịu chín phần sức mạnh.
Chu Tự cảm thấy rất có hứng, tiếp tục phát động tấn công.
“Thiên lý bất lưu hành.
Thiên lý bất lưu hành: Ngàn dặm xa vùng vẫy mà chi: câu thơ trong Hiệp khách hành.
Lần này hắn dùng quyền là chính, phóng khoáng, khí thế hào hùng.
Lục đạo luân hồi quyền.
Phập!
Phập!
Ầm...ầm!
Sức mạnh vô hình đảo quét xung quanh, từng quyền chạm đến da thịt, ngươi qua ta lại. Cú đấm rơi xuống, chân đá ra, đạp bên hông, lên cùi chỏ.
Quyền phong ập bốn phía, quyền cước quét xung quanh, hai ngươi không ai nhường ai, tấn công qua lại.
Họ càng đánh càng nhanh, càng lúc càng mạnh. Bóng hình di chuyển chóng mặt, vì họ đáp xuống mà mặt đất rung chuyển ầm ầm và nứt ra.
Ầm...ầm!
Cây lớn sụp đổ dần dần, gió bão xuất hiện.
Mãn Giang Hồng thi triển khiên bảo vệ cho những người khác, lúc này nàng cau mày, nhìn bóng hình Chu Tự khó mà tin nổi.
Lập tức nàng đột nhiên nhớ tới Chu Tự chính là Thánh Tử Ma Đạo.
“Thánh Tử Ma Đạo, tu Phá Thiên Ma Thể, có được phương pháp vô địch, thể hiện tư thái bất khả chiến bại, có được con đường thiên hạ vô địch, quyền trấn Cửu Châu, càn quét người cùng độ tuổi, tàn nhẫn và đáng sợ, khát máu và hung dữ Mãn Giang Hồng nhìn Chu Tự, thở dài một tiếng:
“Lời đồn không thể tin hết, nhưng không phải không có lý. Trong một ngày đã học được quyền pháp của sư phụ, thiên tài như vậy, đây là lần thứ hai gặp được, khụ khụ, đúng là vừa hợi hại vừa đáng sợ.
“Nhân cách thứ hai của Chu Tự thể hiện ra rồi ư?"
Giọng của Tô Thi đột nhiên truyền đến.
Mãn Giang Hồng nhìn Tô Thị một cái, ho nhẹ hai tiếng, hiếu kỳ nói:
“Nhân cách thứ hai cái gì?"
“Chu Tự đó"
Tô Thi từ mặt đất đứng lên, vừa nghiêm túc vừa sợ hãi nói:
“Bình thường thì Chu Tự vẫn bình thường, tuy rằng ức hiếp người khác nhưng không khoa trương như vậy. Nhưng nhân cách thứ hai vừa thể hiện ra, thì vô cùng đáng sợ, toàn thân tràn ngập vẻ hung ác, đôi mắt đỏ ngày, tư tưởng méo mó, khuôn mặt dữ tợn. Thích ép người giết người, thích máu thịt thờ cúng. Đánh người ta thành thịt vụn, còn thích chôn người ta “Giết rồi chôn, rất tốt.
Mãn Giang Hồng nói.
Tô Thi bĩu môi, thấy Chu Tự không ở đây, lén trách cứ nói:
“Nhưng hắn sẽ cảm thấy người bị hắn đánh thành bã sẽ cô đơn thì cơ thể không hoàn chỉnh, sau đó sẽ chặt người xung quanh gom lại thành một hình người. Thỏa mãn tâm lý biến thái của hắn, thỉnh thoảng còn thích đập thành hìn tròn, nếu dùng đầu của hung thú, không dập thành hình tròn thì sẽ dùng đầu của người xung quanh. Những người nghe nói đến ma đạo đều sợ muốn chết “Khụ...khụ.
Ánh mắt Mãn Giang Hồng lộ ra vẻ kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía bóng hình Chu Tự nói:
“Không nhìn ra đấy, như vậy thì đúng là rất đáng sợ và méo mó, chắc hẳn là di chứng sau khi tu luyện Phá Thiên Ma The"
Tô Thi gật đầu, là người bị hại, nàng rất động cảm.
Ầm!
Chu Tự dùng một quyền cuối cùng đập nắm đấm của Hình Ngọ.
Tiếng ầm ầm vang lên.
Sức mạnh cú đấm cuốn sạch cả rừng cây.
Trong tích tắc, rừng cây bị quật lên.
Sức mạnh cường mạnh khiến hai người cùng lùi lại phía sau.
Lúc này Chu Tự chậm rãi hạ xuống đất, tà áo của hắn bay bay theo gió, đứng sững sững. Trong đôi mắt mang theo vẻ hưng phấn. Đây là lần hắn đánh tận hứng nhất sảng khoái nhất trong nhiều năm qua.
Hình Ngọ sư huynh quá mạnh, bất kể hắn dùng chiêu thức gì, công lực mấy năm cũng có thể bị đón tiếp. Sư huynh đang bón chiêu cho ta ư? Vừa nghĩ đến đây, hắn vô cùng cảm kích nói:
“Đa tạ sư huynh chỉ dạy.
“Đúng là hôm nay ngươi mới tiếp xúc với Khai Sơn Pháp của sư phụ thật hả?"
Hình Ngọ đến trước Chu Tự nghiêm túc nói.
Vừa nãy hắn càng đánh càng sợ hãi, Tự quá mạnh, thực lực thế này không phải những người trong độ tuổi này nên được. Một số tiền bối của Đạo Tông Thiên Vân còn không bằng Chu Tự. Mới hai mươi tuổi đầu, thiên tài như vậy, đủ để khinh thường Cửu Châu. Thánh Tử Ma Đạo đáng sợ vượt xa lời đồn.
“Có thể ta sinh ra đã thích hợp chăng?"
Chu Tự thử hỏi.
Hình Ngọ:
"..."
1119 chữ